Đôi mắt đen của Ôn Chước Cẩn chớp chớp, kéo áo choàng tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Đi không bao xa, nàng phát hiện trên đường đã có đầy dấu chân, cũng không cần phải che dấu nữa. Chỉ là, những người rời đi trước đó vẫn còn để lại vài người ở đây.
Mấy người này mặc áo giáp của cấm vệ quân, khiến Ôn Chước Cẩn nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Có thể điều động cấm vệ quân ở Thiên Huyền Cung, e rằng chỉ có thể là trưởng công chúa.
Muốn thưởng thức Phấn Diện Tu cũng bị gây rối, thật sự là nàng và vị trưởng công chúa kia không hợp nhau.
Ôn Chước Cẩn đang nghĩ có nên tránh qua hướng khác không thì tiếng chuông đồng lớn vang lên.
Buổi cầu phúc kết thúc rồi.
Ôn Chước Cẩn nhìn về phía xa, nhíu mày, có chút tiếc nuối, đành phải hẹn ngày khác đến thưởng thức vậy.
Phấn Diện Tu trồng ở đây, chắc sẽ không biến mất.
Nàng quay lại đường cũ, tiện thể ghé qua trai đường gọi Tử Nhung cùng về điện cầu phúc.
Buổi cầu phúc đã kết thúc, mùi hương nồng đậm cũng tan đi không ít.
Khi Ôn Chước Cẩn đến điện cầu phúc, mọi người trong phủ Tĩnh An Hầu đang trò chuyện với mấy vị khách xa lạ ăn mặc hoa lệ.
Ôn Bội Xu đứng cạnh hầu phu nhân, ánh mắt vô cùng vui mừng, đôi mắt sáng rực nhìn về phía đối diện.
Ôn Chước Cẩn khựng lại, chân mày nhíu chặt rồi nhanh chóng giãn ra.
"Muội muội A Chước, không thấy muội ở điện cầu phúc, Ôn thúc nói muội không khỏe, giờ đã đỡ hơn chưa?" Người lên tiếng là nam tử trẻ mặc áo bào màu huyền thanh, bước vài bước về phía nàng, nhìn Ôn Chước Cẩn hỏi han.
Đây chính là Thế tử Thẩm Ngọc Khuyết của phủ Vinh Quốc Công, vị hôn phu của Ôn Chước Cẩn.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ thế tử quan tâm." Ôn Chước Cẩn khẽ nói, cúi đầu hành lễ rồi không dừng lại, tiếp tục tiến lên, chiếc khăn che mũi cũng chưa kéo xuống.
"Tham kiến Vinh Quốc Công, phu nhân Quốc Công, Minh phu nhân, thật phiền các ngài phải bận tâm." Ôn Chước Cẩn đến trước mặt nhóm người đó hành lễ, giọng vẫn mang chút yếu ớt, phù hợp với ấn tượng của mọi người về nàng: một tiểu thư yếu ớt, kiêu kỳ mà thanh nhã, hoàn toàn khác hẳn với cô gái vừa đi dạo khắp Thiên Huyền Cung khi nãy.
Người mà Ôn Chước Cẩn gọi là Minh phu nhân là một phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi, y phục rực rỡ, trang sức quý giá, cả người tỏa ra mùi hoa được điều chế tinh tế, là người duy nhất trong đám đông có mùi hương dễ chịu.
Minh phu nhân là cô của Thẩm Ngọc Khuyết, góa bụa đã nhiều năm, danh tiếng không mấy tốt đẹp.
Tuy nhiên, Ôn Chước Cẩn thà nói chuyện với vị Minh phu nhân tai tiếng này, còn hơn là phải trao đổi nửa lời với Thẩm Ngọc Khuyết.
Thẩm Ngọc Khuyết từ khi thấy Ôn Chước Cẩn xuất hiện, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng.
Một bên, Ôn Bội Xu sắc mặt sa sầm, tay lại siết chặt chiếc khăn đến nhăn nhúm.
Ôn Chước Cẩn cùng những người khác hàn huyên vài câu, may có Minh phu nhân ở đó, cũng không quá khó chịu.
Những người này không vội rời đi, họ còn phải chờ gặp đạo sĩ ở Thiên Huyền Cung để giải bùa hương tín hoặc cầu thuốc giải nạn.
Dù Ôn Chước Cẩn không cầu phúc, nhưng nén hương của nàng đã được thắp, vẫn có hương tín.
Phàm là nén hương nào được thắp trong lò hương, cuối cùng hình thành bùa hương tín, đều sẽ được ghi lại, và có số thứ tự tương ứng.
Muốn biết bùa hương của mình, chỉ cần nộp bạc, đưa số thứ tự cho đạo sĩ giải hương tín là có thể xin giải đoán.
Ôn Chước Cẩn không tin vào mấy chuyện này.
"Hương tín của tiểu thư là Như Ý Hương, là điềm lành, cát tường. Nếu hỏi về nhân duyên, sẽ thành mong ước, kết được mối duyên lành..."
Đạo sĩ giải hương tín cho Ôn Chước Cẩn nói vậy.
Ôn Chước Cẩn: …
Ngay lúc này, Ôn Chước Cẩn thực sự hy vọng Huyền Nữ nương nương là có thật, hương tín là thật.
Nhưng, làm sao có thể?
Nàng e rằng rất khó để thành mong ước.
Biết được hương tín của Ôn Chước Cẩn, người trong phủ hầu và phủ Vinh Quốc Công đều mỉm cười nhìn nhau.
"Quả là điềm tốt, ý trời đã định, duyên lành kết thành." phu nhân Quốc Công khẽ cười nói, hầu phu nhân cũng gật đầu tán thành, chỉ có Ôn Bội Xu cúi đầu, che đi vẻ mặt, tay gần như vò nát chiếc khăn tay.
Ôn Chước Cẩn im lặng, mọi người tưởng nàng đang ngượng ngùng.
Cuối cùng cũng đợi đến khi tất cả mọi người giải xong hương tín, mọi người có thể về.
Ôn Chước Cẩn thầm thở phào, nàng chỉ muốn về ăn một bát bánh canh thịt dê, rồi ngủ một giấc thật ngon.
Chỉ là, mọi người còn chưa kịp rời đi, tiếng chuông đồng lại vang lên, tiếng hô hét đồng loạt vang lên, có đến hàng trăm cấm vệ quân kéo đến bao vây lấy khu vực điện cầu phúc của Thiên Huyền Cung.
Đến giờ Tuất tối, Ôn Chước Cẩn mới được ăn bát bánh canh nóng hổi.
Sau khi cấm vệ quân xuất hiện, họ nói có thích khách, tất cả mọi người trong điện cầu phúc đều bị lục soát, ngay cả những vật dụng mang theo bên mình cũng bị kiểm tra.