Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Chương 17: Ngây thơ

Khi Cố Đông Mạch sợ hãi bỏ nhà ra đi, nàng ấy tình cờ gặp được Trương lão gia tử và Trương tiểu thiếu gia đang trên đường về quê tế tổ. Đây chính là khởi đầu cho duyên phận sau này của hai người.

Chu Vân Lan nghĩ đến đám tôn bối Cố Đông Mạch trong cây gia phả. Chúng đều nỗ lực vươn lên, có quan điểm đúng đắn, kết quả lại bị vướng bận bởi những bậc phụ mẫu tồi tệ, dẫn đến việc mất đi nhiều cơ hội, cuộc sống cũng trở nên khó khăn. Dù sau này cuộc sống của chúng có khá hơn, nhưng những tổn thương mà phụ mẫu tồi gây ra cũng không thể nào phai mờ được.

Nhìn từ góc độ của một người ngoài, Chu Vân Lan thấy rằng, nếu không có những người tệ hại này, cuộc sống của chúng sẽ dễ dàng và tốt đẹp hơn, cũng sẽ không phải chịu đựng nhiều khó khăn từ người ngoài như vậy.

Nàng không thể chịu đựng được những kẻ tồi tệ, huống chi nàng đã trở thành nương của những kẻ đó. Muốn sống thoải mái, nàng phải chỉnh đốn lại bọn họ, nếu không, chúng sẽ luôn gây phiền phức cho nàng. Nàng không thể nào nhẫn nhịn như nữ chính Cố Đông Mạch.

Dám phá hoại cuộc sống tốt đẹp của nàng thì đừng trách nàng trở nên điên cuồng.

Cả người Cố lão nhị run lên.

Chu Vân Lan vẫn có thể thấy ánh mắt không phục của gã, bèn mất kiên nhẫn liếc nhìn Trịnh quản sự.

Trịnh quản sự tê cứng người, đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Cố lão nhị, ngồi xổm xuống, nâng mặt gã lên, nói: "Cố lão nhị à, phải trách thì trách ngươi ngây thơ, sòng bạc là nơi để thắng tiền sao? Nếu tất cả đều bị bọn cờ bạc các ngươi thắng hết thì sòng bạc chúng ta còn ăn gì nữa? Ngươi chỉ bỏ ra hai ba mươi lượng bạc ở sòng bạc mà muốn thắng hai ba trăm lượng, ta thấy ngươi nằm mơ đi còn nhanh hơn."

"Nếu bây giờ ngươi đồng ý rời đi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu ngươi không muốn thì đừng trách ta không khách khí..." Trịnh quản sự vẫn đang cho gã một cơ hội, cũng là nhắc nhở gã đừng tìm đến cái chết.

Nhưng Cố lão nhị đã bị bạc mê hoặc, miệng vẫn gào lên: "Đó là bạc ta thắng được, tại sao ta không thể mang đi... chứ..."

Trịnh quản sự đâm gã một nhát.

Cố lão nhị thấy máu chảy ra từ ngực mình, hai mắt trợn trắng rồi hôn mê bất tỉnh.

Chu Vân Lan ghét bỏ mà đá gã một cái, nhìn về phía Trịnh quản sự: "Trịnh quản sự, ta không quan tâm trước đây lão Nhị nợ các ngươi bao nhiêu bạc, lần này ta thắng, ta cũng không mang đi, mọi ân oán đều xóa bỏ, được chứ?"

Trịnh quản sự có chút do dự, Chu Vân Lan lập tức đá đổ chiếu bạc bên cạnh.

Mọi người đều giật mình.

"Được, ta đồng ý." Trịnh quản sự cũng không còn tâm trí nào truy cứu ba mươi lượng bạc mà Chu Vân Lan đã lấy đi nữa, tính ra đó cũng là nàng kiếm được, chứ không phải Cố lão nhị. Còn về ba mươi lượng mà Cố lão nhị nợ trước đó, tiền vốn cũng chỉ có mười mấy lượng thôi.

Sòng bạc rất đen tối, nhưng cũng phải do người ta tự nguyện nhảy vào hố mới được.

Trịnh quản sự lấy giấy nợ ra trước mặt Chu Vân Lan, trả lại cho nàng.

Chu Vân Lan bảo Trịnh quản sự gọi đại phu trong sòng bạc đến băng bó qua loa cho Cố lão nhị, rồi kéo gã rời khỏi sòng bạc.

"Nãi, Nhị thúc..."

Đợi Chu Vân Lan tiện tay ném Cố lão nhị lên xe bò, Cố Vân Trinh giật mình, nhất là khi thấy máu trên người Nhị thúc đã thấm đẫm cả y phục.

"Đừng sợ, không chết được đâu." Chu Vân Lan thấy chúng còn nhỏ, bèn lên tiếng an ủi.