Vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận của Cố lão đại cứng đờ lại.
Những người khác cũng không ngờ một cái tát của Chu Vân Lan lại lợi hại như vậy.
"Nương, sao sức lực của người... lại...?" Cố lão tam nuốt nước miếng.
Chu Vân Lan giơ bàn tay mình lên, giọng nói u ám: "Vừa rồi mới bị đập đầu, ta cảm giác mình như chết đi một hồi, sau đó lại gặp được cha các con. Nghe nói ba nhi tử, nhi tức đều bất hiếu, cha các con đã ban cho ta thần lực trời sinh cùng với đầu óc thông minh để sau này ai bất hiếu thì ta sẽ dạy dỗ người đó."
Tất cả mọi người đều rùng mình một cái.
Không ai nghi ngờ lời nói của Chu Vân Lan.
Trước khi mất, Cố lão gia rất chiều chuộng thê tử, nếu không thì nguyên chủ cũng sẽ không trở nên tệ hại như vậy.
Mà Chu bà tử vốn bình thường lại trở thành Chu Vân Lan khó dây vào, sự thay đổi này, không có chút nguyên do nào cũng không thể nói nổi.
Lúc này trong lòng đám người Cố lão đại vô cùng bất mãn, cảm thấy cha quá thiên vị, chỉ thiên vị nương khiến cho cuộc sống sau này của họ càng thêm khó khăn.
Nhưng họ cũng không dám bất kính đến mức chạy ra mộ tổ tiên mắng cha mình, dù sao cha mình cũng có thể cho nương có bản lĩnh như vậy, nếu mình đi mắng, liệu có thể sẽ chết thảm hay không chứ?
Mấy người vốn đã mê tín, ánh mắt nhìn Chu Vân Lan không còn vẻ kiêu ngạo nữa.
"Nương, con bằng lòng xuống ruộng làm việc, vừa rồi chỉ là những lời khi tức giận, nương đừng để trong lòng." Cố lão đại có thể co có thể duỗi, quyết định nhẫn nhịn chờ thời.
"Được, ta để lại cho con một thửa ruộng, con trồng lương thực thì ăn, không trồng thì không ăn. Sau này, lương thực mà tá điền nộp vào Cố gia ta sẽ dùng để nuôi tôn bối, nhưng sẽ không nuôi đám nhi tử, nhi tức các con nữa. Vì vậy, nếu không muốn làm ruộng thì phải tự mình ra ngoài giải quyết vấn đề ăn mặc."
"Các con không gây sự với ta, nhà cửa tạm thời cho các con ở, đợi đến khi ta được trăm tuổi rồi tự khắc sẽ phân chia đồ đạc lại cho các con. Trước khi chưa phân chia, các con cứ chờ đi." Chu Vân Lan nào có muốn cho họ gia sản thật, rõ ràng là giống như treo củ cà rốt trước mặt con la, không để cho họ hoàn toàn tuyệt vọng, tránh cho đầu óc nóng lên gây phiền phức cho nàng.
Sắc mặt Cố lão đại thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn nghiến răng đồng ý: "Vậy chuyện nhị đệ trả bạc thì sao?"
"Ta sẽ giải quyết." Chu Vân Lan nói.
Cố lão đại nghe xong, lập tức vui mừng, tâm trạng vốn không chia được gia sản lúc này đã được xoa dịu, cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm, ít nhất chuyện mà hắn bất mãn và đau đầu nhất cũng đã được giải quyết rồi.
"Nương, vậy còn con thì sao?" Cố lão tam vội vàng hỏi.
"Không phải con thích đưa số bạc kiếm được từ việc làm mộc cho thê tử của con nhất sao? Cả đời này ta cũng chưa từng tiêu của con quá một trăm văn." Chu Vân Lan thẳng thừng vạch trần sự thật.
Phu thê Cố lão tam luôn thích rêu rao rằng nói mình hiếu thuận, lời này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị nói là bất hiếu sao? Thanh danh của bọn họ sẽ xấu đi mất.
Vẻ mặt Cố lão tam lập tức cứng đờ, không được tự nhiên: "Nương, sao lại như vậy được, con làm mộc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền mà."
"Vậy à? Vậy sau này con đừng đi làm mộc nữa." Chu Vân Lan ghét nhất loại người giả tạo này, còn ghê tởm hơn cả loại ác độc thẳng thắn như Cố lão đại.