Cá Mặn Khóc Nhè Mở Quán Ăn Ở Biên Cương

Chương 9

Giọng nói của Lê Tiểu Ngư nhẹ nhàng, ấm áp, trên khuôn mặt cậu nở một nụ cười dịu dàng.

Lư Đại Hải có chút ngại ngùng nói: "Làm sao tôi dám nhận tiếng gọi là chú của tiểu ông chủ được, cứ gọi tôi là Lư đầu bếp đi, như vậy tôi nghe cũng thoải mái hơn."

Lê Tiểu Ngư thấy Lư Đại Hải thật lòng yêu cầu nên cậu gật đầu đồng ý, "Được thôi, Lư đầu bếp."

Lư Đại Hải tiến tới, vác bao tải trên xe ngựa lên vai, sau khi chuyển hết vào kho nhỏ, anh nhận lấy chiếc khăn vải Lê Tiểu Ngư đưa, vỗ nhẹ lên người để phủi đi bụi bặm.

Là một đầu bếp, anh rất nhạy cảm với mùi hương của gia vị, có thể dễ dàng nhận ra các loại gia vị nồng nàn.

Anh cũng biết rằng nhiều đầu bếp nấu ăn cho các quý nhân thường sử dụng những loại gia vị đắt tiền để tăng thêm hương vị cho món ăn.

Tuy nhiên, các loại gia vị này quá đắt đỏ, ngay cả khi biết thì anh cũng không đủ tiền mua về nghiên cứu.

Tiểu ông chủ mua nhiều như vậy, chắc chắn là để làm món ăn gì đó.

Lư Đại Hải đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Lê Tiểu Ngư lên tiếng nói chuyện với mình.

"Lư đầu bếp, ngày mai tôi sẽ nấu thịt bò để bán, phiền anh sáng sớm ra chợ mua thêm thịt bò giúp tôi."

Lê Tiểu Ngư nói rõ số lượng cần mua và yêu cầu cụ thể về chất lượng thịt bò.

Lư Đại Hải không có thời gian để nghĩ ngợi thêm, cẩn thận ghi nhớ rồi lặp lại một lần nữa để xác nhận mình không ghi nhầm.

Nghĩ tới lượng thịt lớn cần mua, anh hơi do dự hỏi: "Tiểu ông chủ, mình mua nhiều thịt bò thế này, liệu có bán hết không?"

Bình thường anh không dám mua nhiều, còn lần này tiểu ông chủ lại muốn mua rất nhiều, theo tình hình buôn bán hiện tại của quán thì chỗ này đủ bán trong hai tháng.

Lê Tiểu Ngư chẳng nghĩ ngợi gì đến việc bán không hết, cậu cũng không lo lắng gì, "Bán không hết thì nhà mình tự ăn."

Nếu gia đình cậu ăn không hết thì vẫn còn nhà đại bá và những đồng nghiệp của ông ấy.

Thịt bò ở Từ Châu, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, mà khi có thì vẫn là món quý.

Nhân dịp này gửi chút đồ ăn ngon cho các đồng nghiệp của đại bá, như vậy vừa không bị xem là hối lộ, lại có thể thắt chặt mối quan hệ, chẳng có gì không tốt.

Nghĩ tới đây, Lê Tiểu Ngư tăng thêm số lượng thịt cần mua.

Cậu thực sự cần gửi một ít thịt cho bên đại bá, lượng thịt lúc đầu chỉ đủ để bán trong quán thôi.

Lư Đại Hải lại ghi nhớ số lượng mới. Chỉ cần tiểu ông chủ có kế hoạch rõ ràng là được, anh cũng không tiện nói gì thêm.

Hơn nữa, quán ăn nhà họ Lê có hầm đá, nếu không bán hết, thịt cất vào hầm cũng không bị hỏng nhanh.

Món bò kho muốn mềm, dễ ăn và thấm đượm hương vị thì thời gian hầm không thể ngắn được.

Do nồi ở đây không kín, nên thời gian cần để nấu cũng lâu hơn.

Việc chọn loại thịt bò cũng rất quan trọng, cần chọn phần thịt có chút mỡ như thịt ức để khi ăn cảm giác phong phú hơn.

Không nên chỉ dùng thịt nạc, vì như thế thịt sẽ khô, nhưng cũng không được quá nhiều mỡ vì sẽ gây ngấy.

Tuy nhiên, số lượng thịt bò có hạn, không thể mua đủ những phần thịt như ý, chỉ cần mua đủ là được.

Món ăn này tốn khá nhiều thời gian nấu, cách nấu trong gia đình sẽ khác với cách nấu ở quán ăn.

Ở nhà nấu ăn không cần phải lo về thời gian, ăn ngay sau khi nấu là tốt nhất.

Còn ở quán thì thời gian không thể kéo dài quá lâu, khách hàng không thể chờ đợi quá nhiều.

Vì vậy, thịt bò sẽ được cắt sẵn và nấu thấm gia vị trước, sau đó để lửa nhỏ hầm.

Khi cần dùng thì vớt ra, thêm gia vị rồi xào lên, sau đó cho nước vào hầm lửa lớn một chút là xong.

Do đó, sáng mai Lê Tiểu Ngư phải dậy sớm để đến quán chuẩn bị, nếu không thì sẽ không kịp bán vào buổi trưa.

Vì ngày mai phải dậy sớm, sau khi ăn xong Lê Tiểu Ngư nhanh chóng đi rửa mặt rồi đi ngủ.

Chu Trân Nương nhìn theo bóng lưng Lê Tiểu Ngư, lo lắng nói: "Ngày mai Tiểu Ngư sẽ rất vất vả phải không?"

Lê Cửu Châu không chắc chắn, chỉ gật đầu, "Chắc vậy."

Dù ông tin rằng con trai mình rất giỏi, nhưng cũng không dám chắc sẽ có nhiều khách hàng đến quán.

Chu Trân Nương lại thở dài, "Ta vẫn còn nhớ câu nói đầu tiên của đứa trẻ này là trong mơ, không phải gọi cha hay gọi mẹ, mà là kêu mệt quá, mệt lắm, muốn nghỉ ngơi."

Bà tin vào số mệnh, tin vào kiếp trước, kiếp này.

Những đứa con trước của bà đều không giữ được, có một đạo sĩ từng nói với bà rằng, đó là vì duyên con cái của bà quá mỏng, trong đời chỉ có một đứa con duy nhất là đứa con định mệnh.

Đứa con nào bà sinh ra được thì đó sẽ là đứa duy nhất trong đời.

Hơn nữa, đứa trẻ ấy là từ kiếp trước tìm đến, chỉ nhận bà là mẹ.

Chẳng bao lâu sau, bà mang thai Lê Tiểu Ngư và sinh cậu ra khỏe mạnh.

Khi nghe đứa trẻ nhỏ xíu trong giấc mơ kêu mệt, bà đau lòng không nguôi.

Lão đạo sĩ đã nói rằng, đứa trẻ này từ kiếp trước tìm đến.

Nghe thấy lời đầu tiên của con là kêu mệt, bà không biết đứa trẻ này đã trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng hai mẹ con mới có thể gặp lại nhau ở kiếp này.

Lê Cửu Châu ban đầu không tin, nhưng về sau khi thấy Chu Trân Nương không sinh được thêm đứa con nào nữa, cộng với việc vợ ông tin tưởng tuyệt đối, dần dần ông cũng tin theo.

Hai vợ chồng luôn để ý, không để Lê Tiểu Ngư phải lo lắng chuyện gia đình, cũng không để cậu chịu khổ, chịu mệt.

Kiếp này làm con của họ, chỉ cần hưởng phúc là được.

Ai ngờ bây giờ không chỉ không được hưởng phúc, mà còn phải thức khuya dậy sớm bận rộn.

Lê Cửu Châu nói: "Ngày mai ta sẽ đến quán phụ giúp, làm chân chạy vặt. Tuy không giúp được gì cho Tiểu Ngư, nhưng có thể chăm sóc khách hàng."

Chu Trân Nương cũng gật đầu, "Ta cũng đi."

...

Lê Tiểu Ngư dậy từ rất sớm, sau khi rửa mặt và ăn một chiếc bánh nhân thịt, cậu thấy cha mẹ mình cũng đã sẵn sàng đi cùng cậu.

Chu Trân Nương kéo Lê Tiểu Ngư lên xe bò, giờ này ngoài đường chỉ có xe bò đang đón khách.

Bà nói: "Cha mẹ sợ con mệt, nên đi theo để giúp con làm mấy việc lặt vặt."

Lê Tiểu Ngư nhìn cha mẹ mình rồi cười, "Con không mệt đâu, có cha mẹ bên cạnh, con sẽ không thấy mệt."

"Đợi khi quán ăn làm ăn khấm khá hơn, mình thuê thêm người là được."

Hai vợ chồng gật đầu, "Đúng là vậy."

Ba người họ ngồi trên xe bò, dưới ánh bình minh đang dần hé lên, cùng nhau đến quán ăn nhỏ của nhà họ Lê.

Lúc này, Lư Đại Hải vừa đi chợ mua thịt bò về theo yêu cầu của Lê Tiểu Ngư. Sau khi chào hỏi vợ chồng Lê Cửu Châu, anh theo Lê Tiểu Ngư vào bếp, bắt đầu chuẩn bị cho món ăn của ngày hôm nay.

Thịt bò được rửa sạch rồi cắt thành những miếng đều nhau, cỡ vừa một miếng để người lớn có thể ăn vừa miệng.

Trong quá trình chuẩn bị, hành, gừng, tỏi được cắt lát và ngâm vào nước cùng vài hạt tiêu. Sau đó, hỗn hợp này sẽ được cho vào thịt bò để ngâm một lúc.

Khi nấu, hành, gừng, tỏi sẽ tiếp tục được cho vào nồi, nửa chỗ nước ngâm còn lại cũng được đổ vào. Thêm một ít rượu trắng nữa để khử mùi, vì không có rượu nấu ăn, đây là cách tốt nhất để khử mùi hôi.

Lê Tiểu Ngư đứng bên cạnh nồi đất lớn, dùng muôi hớt bỏ bọt nổi lên trên mặt nước.

Lư Đại Hải đứng ngay cạnh cậu, thấy cậu làm vài lần rồi nói: "Tiểu ông chủ, để tôi làm cho."

Động tác này rất đơn giản, anh hoàn toàn có thể làm được.

Lê Tiểu Ngư cũng không khách sáo, lập tức đưa muôi cho Lư Đại Hải, "Hớt bỏ bọt có thể khử mùi hôi hiệu quả. Khi nấu xong, nước cũng sẽ trong hơn. Sau này khi nấu thịt, muốn khử mùi hôi thì bước này đều có thể áp dụng."

Nghe vậy, Lư Đại Hải vui mừng không thôi, anh thầm nhẩm đi nhẩm lại trong đầu vài lần rồi liên tục gật đầu, "Cảm ơn tiểu ông chủ đã chỉ dạy."

Thịt rất nhanh đã được nấu chín, bước tiếp theo là hầm thịt.

Để thịt thấm gia vị và có hương vị ngon, không thể thiếu sự kết hợp của gia vị và nguyên liệu.

Lư Đại Hải vớt thịt ra, đầy một nồi đất lớn.

Sau đó, anh cùng Lê Tiểu Ngư đi vào kho nhỏ.

Số lượng gia vị và hương liệu Lê Tiểu Ngư dùng, cùng với thời gian hầm và độ lửa, đều được cậu tính toán kỹ lưỡng để đảm bảo món ăn đạt chất lượng cao nhất.

Món ăn cuối cùng không chỉ ngon mà còn có thể được dọn ra nhanh chóng.

Để đảm bảo lượng gia vị và hương liệu chuẩn xác, giúp Lư Đại Hải có thể tự nấu sau này, khi mua gia vị, Lê Tiểu Ngư còn cẩn thận mua thêm cân tiểu ly.

Đây là loại cân chuyên dùng để cân vàng bạc và gia vị. Dùng tiểu ly sẽ giúp kiểm soát lượng gia vị một cách chính xác nhất.

Vào trong kho, lấy cân, Lê Tiểu Ngư vừa cân gia vị vừa nói với Lư Đại Hải: "Lư đầu bếp, anh ghi nhớ kỹ các loại gia vị tôi dùng. Sau này tôi sẽ đưa anh số lượng cụ thể, khi tôi không ở đây, anh có thể tự làm."

Lư Đại Hải mở to mắt ngạc nhiên, anh vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc vì Lê Tiểu Ngư thật sự biết sử dụng gia vị để nấu ăn, thì lại nghe thấy cậu nói muốn dạy anh.

Điều này khiến Lư Đại Hải không thể tin nổi, "Tiểu ông chủ, thật sự muốn dạy tôi tất cả những thứ này sao?"

Đây rõ ràng là công thức bí mật!

Lư Đại Hải không thể nào ngờ được rằng lại có người dễ dàng truyền dạy công thức quý giá này cho người khác như vậy.

Anh cứ nghĩ mình phải ngoan ngoãn đi theo tiểu ông chủ ít nhất vài năm mới học được chút da lông cơ bản.

Ai mà ngờ ngay ngày đầu tiên đã tiếp cận được công thức cốt lõi.

"Sao vậy?"

Bởi vì sở hữu ký ức kiếp trước, Lê Tiểu Ngư hiểu rằng mọi người chỉ cần trả tiền học phí là có thể học được một kỹ năng nào đó.

Nếu không muốn học sâu hơn, thậm chí chỉ cần có mạng Internet là có thể học được.

Do đó, theo thói quen của Lê Tiểu Ngư, việc dạy ai đó nấu ăn không phải là điều to tát.

Vả lại, khi xuyên không đến đây, cậu đã sống ở kinh thành nhộn nhịp và phồn hoa, cuộc sống khá thoải mái.

Ngày ngày cậu chẳng quan tâm đến chuyện ngoài cửa, cứ thế hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Điều duy nhất khiến cậu phiền lòng là cơ thể này cứ hễ có cảm xúc mạnh là lại không kìm được nước mắt, còn lại thì cuộc sống thực sự rất vui vẻ và thoải mái.

Điều đó khiến cậu không hiểu tại sao Lư Đại Hải lại ngạc nhiên đến vậy.

Cậu còn tưởng rằng Lư Đại Hải không muốn học, "Cha tôi nói anh sẵn lòng theo tôi học làm món bò kho mà."

Nếu không dạy Lư Đại Hải, sau này ngày nào cậu cũng phải dậy sớm đến quán trông coi, sợ rằng sẽ lại kiệt sức mà chết.

Kiếp này cậu nhất định phải loại bỏ mọi khả năng dẫn đến kiệt sức, phải duy trì cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, tuyệt đối không được để bản thân mệt mỏi nữa.

"Tất nhiên là tôi sẵn lòng!"

Lư Đại Hải vội vàng thể hiện thái độ. Sao anh có thể không muốn được chứ! Chỉ là anh không ngờ mọi chuyện lại nhanh chóng và dễ dàng như vậy.

Đây quả thực là cơ hội ngàn năm có một, anh đang gặp may mắn tột đỉnh! Nếu không sao lại có một miếng bánh to rơi trúng đầu anh thế này!

Giọng của Lư Đại Hải lớn đến mức khiến màng tai của Lê Tiểu Ngư hơi đau.

Cậu xoa xoa tai, "Được rồi, anh nhìn kỹ nhé."

Lư Đại Hải tập trung hết sức, nhìn chăm chú vào từng động tác của Lê Tiểu Ngư khi cậu lấy gia vị.

Sợ rằng Lư Đại Hải không biết tên gia vị, mỗi lần lấy ra, Lê Tiểu Ngư đều giải thích kỹ càng.

Cậu không yêu cầu anh phải nhớ hết ngay lập tức, nhưng ít nhất phải tạo được ấn tượng ban đầu.

Sau khi chuẩn bị xong gia vị, thịt bò được cho vào nồi để hầm tiếp.

Trong suốt quá trình, Lê Tiểu Ngư cũng cẩn thận chỉ dẫn cho Lư Đại Hải về thời điểm điều chỉnh lửa và thời gian hầm.

Để giúp Lư Đại Hải nhớ kỹ hơn, cậu giao việc trông lửa cho anh, còn mình đứng bên cạnh chỉ đạo.

Sau khoảng nửa canh giờ, nắp nồi đất không thể ngăn được hương thơm tỏa ra từ món bò kho.

Trong bếp khói bay nghi ngút, toàn là mùi thơm của thịt.

Thịt bò đã bắt đầu thấm gia vị và trở nên mềm.

Chỉ cần giữ lửa nhỏ hầm tiếp, khi cần dùng có thể lấy ra xào lại, giúp giảm thời gian hầm và tăng tốc độ phục vụ món ăn.

Lê Cửu Châu nhìn thấy mặt trời đã lên cao, ông đi vào hầm đá lấy một thùng đá rồi đem đến nhà bếp nhỏ.

Vừa đến cửa, ông đã ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, ông hít hít mũi rồi hỏi: "Tiểu Ngư, con đang nấu gì thế, sao mà thơm quá vậy!"