Lần nào A Đồng lên thành phố chơi, Phó Nhuận Nghi cũng có hai việc nhất định phải làm—— đưa cậu đến công viên Văn Hy xem người ta chơi bóng rổ và mua hai miếng bánh Napoleon của tiệm Hân Thực Ký.
Một miếng A Đồng sẽ nôn nóng mở ra ăn ngay tại tiệm, một miếng để trong túi mang về nhà.
Lần này A Đồng đến, Phó Nhuận Nghi đều không làm được hai việc đó.
Bởi vì sau khi cúp điện thoại, Nguyên Duy cũng không nói rõ là lúc nào sẽ đến lấy đồng hồ, cô sợ mình vừa đưa A Đồng ra ngoài thì Nguyên Duy sẽ đến mà không gặp ai.
Bác sĩ Hứa cũng đến sớm hơn dự kiến, đến nỗi khi A Đồng đeo chiếc túi vải trống rỗng của mình xuống lầu, trông cậu vô cùng ủ rũ. Phó Nhuận Nghi nói xin lỗi cậu, hứa sau này khi cậu đến sẽ bù đắp, cô nhất định sẽ tìm một giáo viên dạy cậu chơi bóng rổ.
Xuống đến lầu, Phó Nhuận Nghi chào hỏi bác sĩ Hứa. Bác sĩ Hứa nhìn lên bầu trời, thấy hoàng hôn đang đẹp, bèn đề nghị rằng bọn họ có thể đưa A Đồng đi ăn tối trước, sau đó quay về thị trấn cũng chưa muộn.
“Thôi.” Phó Nhuận Nghi còn đang nghĩ lý do từ chối thì A Đồng đã bấu tay nói thay cô, “Nhà Nhuận Nghi có khách.”
“Đúng vậy, hôm nay không tiện rồi.” Phó Nhuận Nghi áy náy nói.
Bác sĩ Hứa không chút ngại ngùng nở một nụ cười ôn hòa: “Không sao, vậy sau này có dịp chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Nghĩ đến việc hôm nay A Đồng vẫn chưa được ăn bánh, dù không muốn làm phiền người khác nữa nhưng Phó Nhuận Nghi cũng không thể không mở miệng nhờ bác sĩ Hứa giúp đỡ.
“Bác sĩ Hứa, phiền anh đưa A Đồng về giúp tôi nhé. Chút nữa anh có thể vòng qua cầu Vinh Phong một chút được không? A Đồng muốn ăn bánh Napoleon của tiệm Hân Thực Ký, anh chỉ cần đưa cậu ấy vào tiệm là được, bây giờ cậu ấy đã biết cách dùng đồng hồ để thanh toán rồi. Thật ngại quá, làm phiền anh rồi.”
Bác sĩ Hứa đứng bên cạnh xe mỉm cười nói: “Chuyện này có gì mà phiền, em đừng lúc nào cũng khách sáo với tôi như vậy.”
Phó Nhuận Nghi mỉm cười cảm ơn anh ấy, sau đó kéo A Đồng sang một bên, dặn dò cậu: “Chút nữa nhớ mua ba miếng, biết chưa?”
A Đồng vội vàng lắc đầu nói: “Không ăn hết.”
“Không cần em ăn hết.” Phó Nhuận Nghi kiên nhẫn giải thích, “Em vẫn ăn hai miếng giống như trước đây. Miếng thứ ba để tặng cho Bác sĩ Hứa ăn, hiểu không?”
A Đồng ngẩn người, gật đầu.
Phó Nhuận Nghi lại hỏi cậu: “Mời bác sĩ Hứa ăn bánh ngọt là việc A Đồng tự nguyện làm đúng không? Nếu không muốn, chúng ta có thể nghĩ cách khác để cảm ơn bác sĩ Hứa cũng được.”
A Đồng lại gật đầu, nói muốn.
Phó Nhuận Nghi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Được, vậy em lên xe đi, trên đường không được phép nổi giận với bác sĩ Hứa đâu nhé.”
Nguyên Duy đứng trên ban công nhà Phó Nhuận Nghi nhìn về phía ven đường.
Anh vẫn còn ấn tượng với người đàn ông nho nhã mặc áo sơ mi vải lanh màu xanh rêu đứng bên cạnh chiếc xe Hyundai màu trắng đó. Cách đây không lâu ở khu công nghệ Thường Xuân người này cũng mặc trang phục tương tự, Nguyên Duy ngồi trên quán cà phê tầng hai nhìn thấy anh ấy lau kem dính trên khóe miệng cho Phó Nhuận Nghi.
Lần này khoảng cách gần hơn nên nhìn rõ hơn, dường như anh cũng đã hiểu rõ hơn mối quan hệ giữa hai người đàn ông một lớn một nhỏ này với Phó Nhuận Nghi là như thế nào.
A Đồng thì không thể dùng lẽ thường để phân tích được, nhưng người đàn ông nho nhã kia lại rất dễ nhìn thấu.
Người bình thường khi biết được tình trạng thiểu năng trí tuệ của A Đồng, cơ bản đều tỏ ra thông cảm và thấu hiểu.
Vị bác sĩ tốt bụng này đến đón A Đồng, mười câu thì có đến tám câu là khen ngợi A Đồng, anh ấy yêu quý A Đồng nên tình nguyện giúp đỡ, nhưng ánh mắt lúc nào cũng hướng về Phó Nhuận Nghi.
Mà Phó Nhuận Nghi dường như không hề hay biết gì về điều này.
Nụ cười của cô khách sáo gượng gạo, sự bối rối thể hiện rõ trong từng cử chỉ.
Nguyên Duy quan sát, cảm thấy rất thú vị.
Chú mèo con của Phó Nhuận Nghi không biết từ lúc nào đã nhảy lên, cũng không sợ người lạ như chủ nhân của nó, đặt bàn chân mềm mại màu hồng phấn lên mu bàn tay đang gõ nhịp của anh, như đang cố gắng làm thân với anh vậy.
Nguyên Duy vốn không thích thú gì với thú cưng.
Kể cả với con người cũng vậy. Dưới lớp vỏ bọc của nền tảng giáo dục tốt đẹp là sự xa cách đúng mực. Đứng trước bất kỳ sự tồn tại nào có khả năng trở nên đeo bám, Nguyên Duy đều khéo léo dùng cách không biểu lộ sở thích cá nhân để loại bỏ họ ra khỏi thế giới của mình, đảm bảo thế giới của anh vận hành theo ý muốn của mình một cách tối đa.
Nhưng lúc này tâm trạng Nguyên Duy khá tốt, cảm thấy chú mèo con của Phó Nhuận Nghi cũng không tệ, bằng lòng đưa tay ra làm đồ chơi cho chú mèo con ham chơi.
Tương tự, anh cũng bằng lòng giúp đỡ chủ nhân của chú mèo đang ở dưới nhà.
A Đồng đã lên xe ngồi ở hàng ghế sau, nhưng vị bác sĩ tốt bụng kia dường như vẫn còn nhiều lời muốn nói với Phó Nhuận Nghi, Phó Nhuận Nghi có việc nhờ người ta nên không tiện rời đi ngay.
Nguyên Duy cố ý tỏ vẻ khó chịu, gọi thẳng tên xuống dưới: “Phó Nhuận Nghi, tranh thủ nào!”
Người đàn ông và Phó Nhuận Nghi đồng thời nhìn về phía ban công.
Khuôn mặt Phó Nhuận Nghi thoáng qua vẻ nghi hoặc, bởi vì cô không biết phải tranh thủ cái gì, lúc cô đưa A Đồng xuống nhà đã nói với Nguyên Duy rồi. Lúc đó Nguyên Duy rất ôn hòa nói: “Đi đi.”
Cô không thể phớt lờ chuyện rất có thể Nguyên Duy đã tức giận, bèn dứt khoát chào tạm biệt bác sĩ Hứa: “Anh lái xe cẩn thận nhé, tôi về trước đây, ở nhà có người đang đợi.”
Sự nghi hoặc của bác sĩ Hứa còn nhiều hơn cả Phó Nhuận Nghi, nhưng không có cơ hội hỏi lại, chỉ có thể nhìn cô chạy vào trong tòa nhà.
Còn người đàn ông trên ban công tầng hai thì bế mèo liếc mắt nhìn anh ấy một cái, sau đó cũng quay vào trong nhà.
Phó Nhuận Nghi lật đật chạy lên nhà, tuy chỉ là tầng hai, nhưng do cô lười vận động, thế nên lúc đứng trước mặt Nguyên Duy vẫn còn hơi thở gấp.
Cô lo lắng nhìn Nguyên Duy hỏi: “Vừa rồi anh nói tranh thủ, là tranh thủ chuyện gì vậy?”
“Có cần phải chạy về vội thế không?” Nguyên Duy đưa nửa cốc nước trên bàn cho Phó Nhuận Nghi, lúc cô bưng cốc nước uống, anh hỏi ngược lại cô, “Em muốn tranh thủ chuyện gì?”
Hàng mi dài của Phó Nhuận Nghi run lên, răng khẽ cắn vào thành cốc.
Cô cảm thấy có lẽ mình đang giống như chiếc cốc thủy tinh trong tay, ở trước mặt Nguyên Duy trở nên trong suốt không thể che giấu.
Qua một lúc lâu, Phó Nhuận Nghi buông cốc nước ra, thành thật nói: “Tôi sợ anh giận.”
Nguyên Duy khẽ cười một tiếng, nụ cười không chạm đến đáy mắt, vì ngắn ngủi mà trở nên nhạt nhòa, trông càng thêm thoát tục.
Phó Nhuận Nghi rất dễ dàng bị mê hoặc.
Nguyên Duy dường như không có quá nhiều thay đổi so với thời niên thiếu, vẫn bình tĩnh ung dung nhưng lại khó gần, cách một tầng mây mù không liên quan gì đến người khác, người tự biết mình đều sẽ đứng ngoài khoảng cách thích hợp.
Giống như thời cấp ba có rất nhiều nữ sinh thích anh, cũng có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với anh, anh đều lịch sự từ chối, nhưng chưa từng thấy ai bám riết lấy anh.
Bởi vì anh luôn giỏi trong việc không cho người khác bất kỳ hy vọng nào.
Trong lúc Phó Nhuận Nghi thất thần, cô nghe thấy Nguyên Duy đang hỏi mình.
“Tôi giận chuyện gì? Giận vì em nói chuyện với người đàn ông ở dưới lầu à?”
Phó Nhuận Nghi lại rất thành thật lắc đầu: “Tôi không biết.” Khoảng mấy giây sau, cô hạ giọng bổ sung một câu, “Dù là vì nguyên nhân gì thì tôi cũng không muốn anh giận, cho nên tôi tranh thủ quay về.”
Ánh mắt Nguyên Duy hơi khựng lại, nhưng vì gương mặt ít biểu lộ cảm xúc nên hành động này cũng không quá đột ngột, anh nhận lấy cốc nước rỗng từ tay Phó Nhuận Nghi, hỏi cô: “Em còn muốn uống nước không?”
Phó Nhuận Nghi sửng sốt.
Nguyên Duy đặt cốc nước trở lại bàn, đoán: “Uống nước ngọt trong tủ lạnh nhé?”
Phó Nhuận Nghi khẽ chớp mắt, chậm chạp gật đầu, chợt thấy Nguyên Duy đi về phía tủ lạnh, thành thạo mở cửa tủ lạnh rồi dừng lại giây lát, quét mắt nhìn một vòng bên trong, bởi vì so với hai ngày trước thì tủ lạnh của Phó Nhuận Nghi đã nhiều đồ hơn hẳn. Anh lấy nước ngọt ra, dùng tay kia đóng cửa tủ lạnh, trong lúc đi về phía Phó Nhuận Nghi anh cũng đồng thời mở nắp chai ra, sau đó đưa cho Phó Nhuận Nghi.
Trước sau đại khái chừng nửa phút, hình ảnh anh mở tủ lạnh lấy nước ngọt bình thường đến không thể bình thường hơn này bởi vì khung cảnh và nhân vật không phù hợp, nên rơi vào mắt Phó Nhuận Nghi lại có vẻ hơi kỳ ảo.
Phó Nhuận Nghi mất một lúc mới chấp nhận được hành động tự nhiên như ở nhà của Nguyên Duy trong căn nhà nhỏ này của mình.
Sau đó cô nhận lấy đồ uống, dùng hai tay giữ chặt thân chai, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
“Xem ra vừa rồi ở dưới lầu em nói chuyện khá nhiều.”
Nguyên Duy có thể thông qua lượng nước uống của cô để phán đoán, Phó Nhuận Nghi mở to mắt giải thích: “…Bởi vì tôi ngại làm phiền bác sĩ Hứa.”
“Vậy nên em cứ luôn miệng nói cảm ơn?”
Nguyên Duy chỉ thuận miệng trêu chọc cô, nào ngờ Phó Nhuận Nghi nắm chặt ly trà Ô Long, rất nghiêm túc vì điều này mà cảm thấy phiền não.
“Nếu có thể nói đơn giản như anh thì khỏe rồi, lúc cần cảm ơn sẽ nói ‘cảm ơn’, lúc cần cảm ơn rất nhiều thì nói ‘cảm ơn cảm ơn cảm ơn’, ngắn gọn rõ ràng, không cần phải nói những lời khách sáo vô nghĩa, cứ lặp đi lặp lại những chuyện sáo rỗng không cần thiết.”
Cô nói thật tâm thật lòng. Lúc nghe cô nói liền ba chữ ‘cảm ơn’, khóe miệng Nguyên Duy khẽ nhếch lên, sau đó nụ cười từ từ hạ xuống, lại không biết nên nói gì.
Chỉ có đứa trẻ mãi không chịu lớn mới có thể có loại phiền não không biết làm sao này.
Bản năng của người trưởng thành là hiểu rõ quy tắc, thuận theo quy tắc, sau đó len lỏi tìm kiếm lợi ích từ trong khe hở của quy tắc, đợi đến lúc con bài mặc cả chất chồng trên bàn khiến tiếng nói phản đối trở nên vô nghĩa, quy tắc mới tự nhiên sẽ được sinh ra.
Bởi vì mẹ quá mức nuông chiều nên từ nhỏ Nguyên Duy đã bị đưa ra nước ngoài học tập, mãi đến khi lên cấp 2 mẹ sang nước ngoài học tập cùng anh thì anh mới chấm dứt thời kỳ ở nội trú, thế nhưng khi đó tính cách của thiếu niên cơ bản đã định hình.
Trong nền giáo dục mà anh được tiếp nhận, chỉ có kẻ yếu mới phản kháng, còn kẻ mạnh thì luôn mai phục chờ thời cơ.
Thấy anh hồi lâu không lên tiếng, Phó Nhuận Nghi bèn nói: “Xin lỗi, tôi biết tôi đang nói nhảm.”
Nguyên Duy không tỏ rõ ý kiến, cũng không có những lời an ủi sáo rỗng, anh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ xinh xắn treo trên tường, “Sắp đến giờ cơm tối rồi đúng không?”
Phó Nhuận Nghi nói: “Hình như là vậy.”
Nguyên Duy hỏi: “Gần nhà em có quán ăn nào ngon đề cử không?”
Phó Nhuận Nghi lắc đầu nói: “Không có.”
Lúc lái xe đến Nguyên Duy đã nhìn thấy không ít quán ăn nhỏ: “Vậy bình thường em hay ăn gì ở gần đây?”
Phó Nhuận Nghi nói: “Quán không ngon tôi vẫn có thể ăn được.”
Tất nhiên là mấy quán ăn không được đặc sắc này không thích hợp để dẫn Nguyên Duy đến ăn, cũng may là Phó Nhuận Nghi thường được Bàng Như kéo đến những buổi tụ tập của hội chị em bạn dì, dù không phải là người am hiểu ẩm thực nhưng thông tin về quán xá gì đó Phó Nhuận Nghi cũng nắm bắt được đôi chút.
“Tôi biết một nhà hàng rất ngon, ở bên phía Hải Loan.” Cô lấy di động ra tra khoảng cách và địa điểm, “Hơi xa một tí, chắc phải gọi xe đi, có được không?”
“Tôi có lái xe đến, em phụ trách chỉ đường là được.” Nguyên Duy nhìn Phó Nhuận Nghi, cô đang mặc một chiếc áo len dệt kim màu be lệch vai, để lộ bờ vai trắng nõn, ống tay áo loe rộng rất dài, che mất hơn phân nửa mu bàn tay, dưới chiếc thắt lưng tua rua mảnh mai là một chiếc váy ngắn màu nâu nhạt.
Rõ ràng là ăn mặc như vậy có thể ra ngoài rồi, cũng rất hợp với cô.
Thế nhưng Nguyên Duy vẫn lịch sự hỏi một câu: “Em cần thay quần áo hoặc trang điểm lại không?”
Phó Nhuận Nghi lắc đầu, nói thay đôi giày là được.
Cô lấy ra một đôi giày vải bạt cổ cao cùng màu với chiếc thắt lưng, cúi đầu buộc dây giày, trong lòng dấy lên chút hoài nghi.
Trước khi Nguyên Duy đến cô đã sửa soạn chỉnh trang, lúc diện bộ đồ này còn gọi A Đồng vào tham khảo ý kiến, tuy nói cô mặc gì A Đồng cũng sẽ vỗ tay khen ngợi “Nhuận Nghi xinh đẹp”, nhưng không biết có phải trong mắt của Nguyên Duy cô quá đỗi tầm thường hay không, dù đã trang điểm sửa soạn nhưng trông vẫn giản dị như chưa hề ăn diện.
“Em không muốn đi ăn tối nữa à?”
Câu hỏi bất chợt của Nguyên Duy khiến Phó Nhuận Nghi trở tay không kịp, cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Cô ngồi ở chiếc ghế đôn đi giày ở cửa ra vào, có phần khó khăn nhìn Nguyên Duy cách đó vài bước.
Nguyên Duy tiến lại gần, tiếp tục nói: “Em mà té một phát là tôi phải đưa em vào bệnh viện đó.”
“Gì cơ?”
Nguyên Duy đi đến trước mặt cô, khom lưng ngồi xổm xuống đưa tay tháo gỡ dây giày mà cô vừa mới cột xong. Phó Nhuận Nghi cúi đầu nhìn, lúc này mới ngộ ra là vừa rồi vì quá phân tâm suy nghĩ nên cô đã cột dây của hai chiếc giày vào nhau.
Cơn xấu hổ dâng lên khiến gò má nóng bừng, cô của lúc này giống như bốn sợi dây giày rối bời này vậy, ngượng ngùng không biết để đâu cho hết.
“Xin lỗi, tôi có hơi căng thẳng.”
“Căng thẳng? Vì tôi sao?”
Phó Nhuận Nghi cắn môi gật đầu, cái gật đầu rất khẽ.
Chiếc ghế đôn này là do cô kiếm được, chiều cao khá thấp.
Cô cúi đầu, Nguyên Duy và cô cách nhau rất gần, nhưng vẫn nằm ngoài tầm mắt của cô.
Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi tay của người đàn ông, cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ vừa nhặt được từ mép giường của cô lúc nãy, mu bàn tay nổi rõ vài đường gân xanh, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, nền móng tay ánh lên sắc hồng khỏe mạnh.
Cũng chính đôi tay này đã giúp Phó Nhuận Nghi gỡ bỏ sợi dây giày mà mỗi lần lo lắng là cô lại máy móc xoắn tròn chúng lại với nhau.
“Phó Nhuận Nghi, sao em vẫn giống như ngày xưa vậy.”
Chậm rãi, từ tốn.
Dường như ai cũng đã trưởng thành, nhưng còn cô thì không.
Trong thế giới gập ghềnh xóc nảy này, cô giống hệt như một hòn đá tròn trịa vụng về.