Trong lúc đối mặt với đồng hồ đếm ngược sự hủy diệt và tình thế buộc phải hạ cánh khẩn cấp, Asher nhận được cuộc gọi từ em trai:
"Anh à, em đã chờ ngày này rất lâu rồi."
"Anh có tất cả mọi thứ, tất cả đều bày ra trước mắt anh. Còn em thì sao? Muốn gì cũng phải tranh giành, nhưng may thay em đã thành công."
"Vị hôn phu của anh là do em quyến rũ. Thư mời tham gia hội nghị mang tên anh sẽ được đổi thành tên em. Luận văn chưa công bố của anh, em sẽ giúp anh công bố. Còn về phần anh—"
Trong tiếng báo động chói tai, Asher nghe thấy tiếng cười đầy ác ý từ đầu dây bên kia.
"—Còn anh, người anh yêu quý của em."
"Chúc anh giữ được nguyên vẹn thi thể."
"Nhân tiện, em còn muốn tiết lộ một bí mật nữa. Điện hạ cũng biết chuyện này."
Biết điều gì?
Biết việc làm của đứa em trai? Biết tinh hạm đã bị động tay động chân? Biết rằng chuyến đi này của Asher là không có đường về?
Cơn phẫn nộ do sự phản bội từ vị hôn phu thanh mai trúc mã và đứa em trai dâng trào đến đỉnh điểm giữa lúc cái chết đang cận kề. Trong khoảnh khắc đó, sự căm hận gần như nuốt chửng toàn bộ lý trí của anh.
Ngay sau đó, nhiệt độ vỏ tàu tăng lên do ma sát với không khí, con tàu vũ trụ (tinh hạm) lao thẳng qua tầng mây của hành tinh xa lạ, như một quả cầu lửa đâm sầm xuống vùng đất hoang vu.
Lúc ấy, Asher cố gắng dùng chút hơi tàn cuối cùng bò ra khỏi cửa thoát hiểm. Chân bị thương kéo lê trên mặt đất đầy sỏi đá, để lại một vệt máu dài.
Cho đến khi hệ thống động lực của tàu phát nổ, tầm nhìn mờ ảo của anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Nhớ lại mọi chuyện, Asher bắt đầu lấy lại ý thức. Cơn đau khủng khϊếp không ngừng nhắc nhở anh về tình cảnh thập tử nhất sinh, như một con cá bị vớt ra khỏi nước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cuộc đời mình dần tiến đến hồi kết.
Anh gắng gượng mở mắt, đập vào mắt là vùng đất xám tro cằn cỗi của hành tinh hoang vu. Giữa mùi máu tanh trong không khí, anh nhìn thấy một bầy quái vật hình dạng như côn trùng, gần như hòa vào màn đêm.
Chúng từ từ tiến lại gần, dường như vẫn còn e sợ ngọn lửa đang cháy trên xác tinh hạm.
Nhưng dù cách vài mét, Asher vẫn có thể thấy được trong những đôi mắt lạnh lẽo của chúng sự thèm khát.
—Một cơn sóng khát khao cuồng nộ, có thể nuốt chửng cả anh.
Nếu không phải vì cơn đau dữ dội trong l*иg ngực, Asher đã không nhịn được mà bật cười cho sự xui xẻo của mình. Có vẻ như chết toàn thây cũng không còn hy vọng nữa.