Nghĩ đến việc sắp kết thúc, tâm trạng của Yến Duệ lập tức chuyển từ u ám sang tươi sáng, ngay cả cảm giác hoảng loạn cũng bị cậu ném ra sau đầu.
Vân, đoán được sự thay đổi cảm xúc của cậu, nó lau mồ hôi lạnh, tưởng tượng và cật lực gõ mã lệnh.
Nhất định phải sửa hệ thống vận hành trước khi thế giới nhỏ sụp đổ! Ít nhất phải cứu người ra ngoài.
Các thư ký mấy ngày nay đều làm việc trong lo lắng, cảm nhận được cái gọi là bốn mùa thay đổi trong một ngày. Như thể gió xuân tháng ba trộn lẫn với bão tuyết của tháng lạnh nhất, ai nấy đều cẩn thận hơn cả cẩn thận, làm việc cực kỳ tỉ mỉ, nhưng vẫn bị tìm ra một số lỗi định dạng và bị mắng như tát nước.
Lâm Thiến, nữ thư ký tóc xoăn, ủ rũ cầm đống tài liệu lộn xộn bước ra như một xác sống.
Các đồng nghiệp trong đội thư ký đều nhìn cô với ánh mắt có chút đồng cảm.
Lâm Thiến thở dài, ngẩng đầu lên than thở.
Thấy bóng dáng của Viên Hách, cô vội vàng quay đầu, bước nhanh đến bên cạnh anh và chất vấn: “Dạo này có chuyện gì xảy ra vậy?”
Công ty đang hoạt động rất tốt, hợp tác với công ty đa quốc gia cũng đã ký kết, nhưng tại sao tổng giám đốc Lăng lại ngày càng trở nên nóng nảy và u ám hơn, bây giờ nhìn thấy hắn thôi cô cũng cảm thấy căng thẳng, áp lực nặng nề đến mức không thở nổi.
Nếu không phải vì tập đoàn Lăng Thị trả lương hàng năm lên đến hàng chục triệu, Lâm Thiến đã từ chức từ lâu.
Viên Hách cười khổ, anh cũng đau khổ không kém!
Ngày nào cũng phải chạy việc bên ngoài và báo cáo công việc, tối đến còn phải cùng tổng giám đốc Lăng ngồi dưới nhà Yến Duệ, thức đêm trong xe. Dù thân thể có làm bằng sắt cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Anh ghé vào tai Lâm Thiến, mặt đầy vẻ kỳ lạ: “Cô chắc muốn biết không?”
“Dĩ nhiên!” Lâm Thiến trừng mắt nhìn anh đầy đe dọa.
Viên Hách mím môi, ghé sát tai cô thì thầm: “Tổng giám đốc Lăng, hình như là yêu đơn phương.”
!
Yêu đơn phương, hả?
Lâm Thiến không ngờ lý do lại là cái này, chỉ vì thế thôi sao?
Ai dám từ chối một người đàn ông xuất sắc và đẹp trai như vậy!
Thôi nào, nếu là cô, cô cũng chưa chắc đồng ý, vì tính cách của tổng giám đốc Lăng không phải ai cũng chịu nổi.
Nhưng thời thế thay đổi rồi, giờ cô chỉ mong sao ai đó chịu đón nhận tình cảm này, cô thực sự sắp phát điên mất rồi!
Cuối cùng Lâm Thiến cũng hiểu ra bầu không khí trên người Lăng Hạo, hóa ra đó là… oán khí!!!
Ha ha ha.
“Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ lãnh đủ, chịu đựng đi.” Viên Hách vỗ vai Lâm Thiến, nhìn cô sâu sắc.
Lâm Thiến ngửa mặt thở dài, sau đó cười một cách quái dị: “Tình yêu chết tiệt…”
Lăng Hạo ngồi trong văn phòng, theo dõi hành tung của Yến Việt mấy ngày qua.
"Ngày 2 tháng 6, ở nhà cả ngày, năm giờ bốn mươi ba phút chiều xuống lầu đổ rác, nói chuyện với bảo vệ một lúc, sáu giờ mười một về nhà, mười một giờ rưỡi tối tắt đèn.”
"Ngày 3 tháng 6, mười giờ sáng chơi cờ với các ông lão trong công viên, trưa ăn mì thịt dê Thủy Thành, chiều ở nhà, tối gọi đồ ăn ngoài.”
"Ngày 4 tháng 6, tám giờ sáng dắt chó giúp cư dân trong tòa nhà, chạy hai vòng quanh công viên Tây Sa, trưa thay đồ, một mình đi ăn lẩu…”
Lăng Hạo nhìn những ghi chép chi chít, nhất thời không biết nên cười hay khóc.
Điều may mắn là cuộc sống của cậu đơn giản, không có những mối quan hệ phức tạp. Điều không may là cậu chưa bao giờ thực sự chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Bao nhiêu ngày qua, em ấy chỉ làm những việc này sao?
Nói chuyện với bảo vệ, dắt chó cho người khác, chơi cờ với ông lão, sao không có thời gian nhắn cho hắn một tin, gọi một cú điện thoại.
Hắn cầm bức ảnh Yến Duệ chạy cùng hai chú chó lên, giọng đầy oán trách: “Đồ lừa đảo.”
Nói là mời hắn ăn cơm, có lẽ sớm đã quên béng đi rồi.
Nhìn chiếc điện thoại không có chút động tĩnh nào, gương mặt hắn càng trở nên u ám.