Nhìn ánh mắt ngây thơ của Yến Duệ, Kiều Vân quyết định giúp cậu một chút, "Cậu thấy người vừa rồi thế nào?"
"Cô nói Lăng Hạo à, anh ấy rất tốt." Yến Duệ bừng tỉnh.
Dù sao hắn cũng là nam chính, cả thế giới này còn ai xuất sắc hơn hắn nữa chứ.
"Lăng Hạo sao!" Kiều Vân nghe đến tên hắn, lập tức nghiêng đầu, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Cô nhìn Yến Duệ từ trên xuống dưới, "Cũng chẳng có gì đặc biệt."
"Chỉ là... trẻ hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, mông cong hơn một chút, ồ, và ngốc hơn một chút."
Yến Duệ không hiểu ý của cô, nhưng biết rằng cô đang nói về mình. Khi nghe từ "ngốc", ánh mắt cậu chợt trở nên sắc lạnh.
"Sát thương bằng 0."
Kiều Vân bật cười ha hả, cô thật sự không hiểu tại sao Lăng Hạo lại thích cậu, không biết nên thấy may mắn cho Yến Duệ hay cảm thấy cậu xui xẻo khi gặp phải người như hắn.
Người đàn ông đó không dễ đối phó chút nào!
"Tôi hỏi này, hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Mười ngày?" Yến Duệ trả lời hờ hững.
Trong đầu cậu rối tung hết cả lên, câu nói của Lăng Hạo khi nãy khiến tim cậu đập thình thịch, muốn chạy nhưng lại không dám.
"Mười ngày!"
Kiều Vân lại nhìn Yến Duệ từ đầu đến chân, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra Lăng Hạo thích kiểu người như vậy.
Đột nhiên cô nhận ra một vấn đề, vừa nãy cô đùa giỡn và đứng ra bảo vệ Yến Duệ, không khí căng thẳng như sắp nổ ra đánh nhau, liệu Lăng Hạo có hiểu lầm không?
Nhịp thở của Kiều Vân trở nên nặng nề, cô bắt đầu lo lắng.
Nhìn Yến Duệ đang mải suy nghĩ, một ý tưởng hay chợt nảy ra trong đầu cô: "Em trai, giúp chị một việc nhé."
?
Trong phòng bao, một nhóm người ngồi nghiêm túc.
Lăng Hạo nheo mắt, tỏa ra khí thế xa cách, thậm chí cả trợ lý Viên cũng cảm nhận được sự áp lực khủng khϊếp.
Nửa tiếng trước, hắn nhận được tin từ thám tử tư rằng Yến Duệ đang ở quán bar Dạ Sắc, vui vẻ trò chuyện với một người phụ nữ gợi cảm.
Hắn giận đến mức không thể kiểm soát nổi, thậm chí còn hoãn cả cuộc họp để đến đó ngay. Nhưng khi tới nơi, hắn thấy Yến Duệ nép sát vào người phụ nữ kia để tránh ánh mắt của mình. Nếu không có người khác ở đó, hắn đã không kiềm chế nổi cảm xúc rồi.
Nhất là sau khi bị người phụ nữ kia làm mất mặt, tâm trạng của Lăng Hạo chẳng khác gì một cơn bão dữ dội giữa mùa đông lạnh giá.
Trợ lý Viên cố gắng chịu đựng áp lực, phân phát tài liệu cho mọi người.
Một vị tổng giám đốc có kinh nghiệm mở lời, "Nào nào, chúng ta uống rượu trước đã."
Những người khác cũng cầm ly lên đồng tình, nhưng Lăng Hạo không hề lay chuyển, khiến không khí trở nên ngượng ngập.
Lăng Hạo không để ai chút mặt mũi, khiến vị tổng giám đốc vừa lên tiếng cũng mất hết thể diện. Nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn và độc ác của Lăng Hạo, ông ta không dám phản ứng gì.
Cứ thế, bầu không khí lặng lẽ và căng thẳng bao trùm, cả nhóm ký xong thỏa thuận trong sự im lặng.
Không ai còn tâm trạng gì, sau khi ký xong, họ lần lượt rời đi. Trợ lý Viên tiễn từng người một cách cung kính.