Cốt Truyện Lại Sụp Đổ Rồi, Nam Chính Bệnh Kiều Ôm Chặt Lấy Tôi

Chương 11: CEO mắc chứng cuồng da

Cậu lại quay đầu nhìn về phía Kiều Vân, lúc này đang thả người thoải mái trên ghế sofa.

Cô ghé sát mặt Yến Duệ, dùng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Anh có biết vì sao người trẻ đẹp, lần đầu tiên đến quán bar lại được chào đón không?"

"Vì họ rất ngon miệng đó ~" Kiều Vân nhấn mạnh từng chữ "ngon miệng" đầy ý tứ.

Nhìn gương mặt Yến Duệ dần vỡ vụn, Kiều Vân từ tận đáy lòng cảm thấy cực kỳ hả hê, có lẽ đây là ngày vui nhất của cô trong thời gian qua.

"Yên tâm, có chị ở đây thì không ai dám động vào người của chị đâu." Giọng nói của Kiều Vân đầy tự tin.

Yến Duệ muốn cười nhưng lại không dám, gương mặt hiện rõ sự tuyệt vọng. Cậu ngẩng đầu lên, và bắt gặp một người không ngờ tới.

Nữ chính tại sao lại có mặt ở đây?

"Sao vậy, gặp người quen à?" Kiều Vân ngồi vắt chân, thành thạo rút một điếu thuốc.

Khói trắng nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ của cô, khiến cô càng thêm hấp dẫn.

"Không." Yến Duệ cúi đầu, vội vàng nâng ly rượu trên bàn lên uống một hơi. Uống quá nhanh khiến cậu bị sặc, ho sù sụ.

Nhìn Yến Duệ mặt đỏ bừng vì ho, Kiều Vân cười đến mức gập cả người lại.

Người này thật quá thú vị!

Khi Yến Duệ còn đang suy nghĩ cách thoát khỏi tình huống khó xử, bóng dáng của Lăng Hạo đã xuất hiện ở cửa quán bar.

Yến Duệ lập tức co rúm người lại, nép mình vào góc, còn tiến sát thêm về phía Kiều Vân.

Kiều Vân chỉ nhướng mày, để mặc cậu làm theo ý mình.

Yến Duệ cúi đầu, căng thẳng đếm thầm trong lòng: "Chắc là đi rồi nhỉ."

Cậu ngẩng đầu lên, và ngay lập tức đối diện với đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm.

Yến Duệ định cúi đầu xem lại gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lẽo và đầy áp lực của Lăng Hạo khiến cậu không thể không đối diện.

"Chào ~"

Yến Duệ có chút căng thẳng chào hỏi, nhưng đối phương không có phản ứng rõ ràng.

Ánh mắt của Yến Duệ lướt qua xung quanh, không khí bắt đầu trở nên ngượng ngập.

Lúc này, Kiều Vân phá vỡ sự im lặng: "Sao, đây là người bạn mà cậu đang đợi à?"

Cô nhìn Yến Duệ, có chút tò mò.

"Không... không phải." Yến Duệ cảm nhận rõ ánh nhìn đáng sợ từ trên đầu, đành phải trả lời một cách bất lực.

Sau khi nghe câu trả lời, Kiều Vân đứng dậy, nhướng mày nhìn thẳng vào mắt Lăng Hạo: "Vị tiên sinh này muốn uống rượu cùng chúng tôi sao?"

Bỗng nhiên giọng cô thay đổi, có phần tiếc nuối: "Nhưng rất tiếc, chúng tôi đã có hẹn trước rồi."

Nụ cười rực rỡ của Kiều Vân trong mắt Lăng Hạo lại tràn đầy sự chế giễu.

Người này, đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn sao?

Lăng Hạo khẽ nhếch môi, ánh mắt chuyển về phía người phía sau Kiều Vân. "Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tôi định qua xem thử, không ngờ đúng là em."

"Người này, không định giới thiệu với tôi sao?"

Yến Duệ có chút lúng túng đứng lên, cố gắng nở một nụ cười mà cậu nghĩ là đẹp, "Tôi chỉ đến ngồi với bạn bè thôi."

Chính nụ cười ấy lại khiến ánh mắt Lăng Hạo thêm sâu thẳm.

"Vậy sao? Tôi còn tưởng em đang tránh mặt tôi."

"Haha, làm sao có chuyện đó, sao tôi có thể tránh anh được." Yến Duệ lúng túng, ánh mắt loay hoay không biết nhìn đi đâu.

Lúc này, Kiều Vân lại thêm dầu vào lửa: "Em trai đáng yêu thế này, người thích em nhiều không đếm xuể, không tránh thì sao được."

Nghe vậy, mặt nạ điềm tĩnh của Lăng Hạo suýt nữa vỡ tan, hắn nghiến răng nói: "Đúng vậy, quá được yêu thích, lần nào gặp cũng thấy bên cạnh em ấy đầy ruồi nhặng."

Lăng Hạo đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Yến Duệ đang cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân, cảm giác giận dữ lại trào lên.

Lăng Hạo: "Đưa điện thoại cho tôi."

Yến Duệ nghi ngờ ngẩng đầu, rút điện thoại từ trong túi đưa qua.

"Để đảm bảo an toàn cho em, lúc về gọi cho tôi." Lăng Hạo lưu số điện thoại của mình vào máy, không hề để Yến Duệ có cơ hội từ chối.

Khi trả lại điện thoại, hắn nói: "Tôi mong em sẽ nghe lời."

Câu nói này như một lời nguyền, vang vọng mãi trong đầu Yến Duệ, cho đến khi Lăng Hạo rời đi cậu vẫn chưa hoàn hồn.

"Người yêu của cậu hả? Trông cũng khá đấy, tôi thích." Kiều Vân vắt chân, nhìn theo bóng lưng Lăng Hạo, tỏ vẻ tò mò.

"Không phải, chỉ là một người bạn bình thường thôi..."

Yến Duệ thậm chí không biết liệu mình có được tính là bạn của Lăng Hạo hay không. Dù sao thì họ không liên lạc nhiều, khác biệt tầng lớp, lại không có lợi ích gì chung.

Kiều Vân nhướng mày, rõ ràng không tin lời cậu.

Người đàn ông đó, nhìn đã biết là có tính chiếm hữu cao, chắc từ lâu đã để mắt đến con cừu non trước mặt, chỉ có điều cậu ngốc nghếch không hề hay biết gì.