Du Băng nghe Quý Niệm Thanh nói nhiều như vậy, nhưng cô thật sự không hiểu trọng tâm của vấn đề, hiện tại Quý Niệm Thanh còn muốn mình phát biểu cảm nghĩ, Du Băng bất đắc dĩ, đành phải nói cho có lệ: "Ý cậu là cậu đã ở nhà Trì Ẩm Đông cả đêm."
Quý Niệm Thanh hơi nóng nảy, nghiêng người về phía Du Băng đang lái xe, giọng nói có chút lo lắng: "Không phải! Ý là mình rất tò mò tại sao mình lại ở trong nhà của cậu ta? Cậu không thấy kỳ lạ sao?"
"Điều này thật kỳ lạ, cô ấy đưa cậu về nhà làm gì!"
"Đúng vậy! Đây mới là điều mà mình nghĩ không ra! Tại sao cậu ta muốn đưa mình về nhà???"
Du Băng đang lái xe, mắt nheo lại, mỉm cười nói: "Mình nghĩ Trì Ẩm Đông thích cậu, cậu có tin không?"
Du Băng nói chưa dứt lời, trong đầu Quý Niệm Thanh lập tức hiện lên hình ảnh đêm qua.
"Mình đang có việc muốn nói với cậu đây! Việc này cậu mau giúp mình phân tích, với mình mà nói thực sự đã quá sức rồi!"
Hai người rõ ràng đang ngồi trong xe, Quý Niệm Thanh vẫn cúi xuống gần Du Băng như sợ ai đó nghe thấy mình nói.
Cô đem toàn bộ quá trình đêm qua Trì Ẩm Đông nói với mình hai chữ "muốn cậu" cho Du Băng nghe.
Dù đã có suy đoán như vậy, nhưng khi nghe được chính miệng Quý Niệm Thanh nói, Du Băng vẫn lóe lên một tia kinh ngạc, Trì Ẩm Đông nói như vậy sao? Điều này cũng quá khác với hình tượng của cô ấy trong lòng mình.
Cô liếc mắt nhìn Quý Niệm Thanh một cái, Quý Niệm Thanh vẫn mang theo điểm không xác định, đang suy ngẫm về ý nghĩa những lời nói của Trì Ẩm Đông.
Du Băng trong lòng tức giận, nếu không phải cô đang lái xe thì thật sự muốn gõ vào đầu Quý Niệm Thanh một cái.
"Cô ấy nói muốn cậu, cậu như thế nào vẫn còn chưa hiểu? Cô ấy chính là thích cậu! Cậu như thế nào vẫn không nhận ra!"
Ngay cả Du Băng cũng cảm thấy như vậy, Quý Niệm Thanh sợ đến mức run rẩy, cơ thể co rúm ở trên ghế, "Không phải đâu? Cậu ta thực sự thích mình? Mình cảm thấy không có khả năng, Cậu nói có phải cậu ta muốn tiền của mình không...."
"Cậu điên rồi? Muốn tiền của cậu? Người ta còn nhiều tiền hơn cậu, nói nữa, Trì Ẩm Đông còn thiếu tiền sao? Cậu nghĩ lại đi, nếu không phải thích cậu, đêm hôm khuya khoắt cô ấy tới quán bar tìm cậu làm gì? Không phải công việc của cô ấy rất bận sao?"
Du Băng càng nói càng có lý, Quý Niệm Thanh cẩn thận hồi tưởng một chút về Trì Ẩm Đông, nhưng chỉ sau ba giây, cô lập tức phủ định suy nghĩ của Du Băng, "Mình cảm thấy không phải, bằng không như thế nào cậu ta sẽ cùng Bách Giới ở bên nhau?"
"Nói không chừng là bởi vì thích cậu nên cố tình dụ cho Bách Giới phản bội cậu?"
"Không có khả năng, lúc ấy mình còn nhìn thấy bọn họ hôn nhau ở bãi đỗ xe!!!"
Du Băng bĩu môi, nếu không phải Quý Niệm Thanh một mực khẳng định thật sự tận mắt nhìn thấy Trì Ẩm Đông cùng Bách Giới hôn nhau ở bãi đỗ xe, thì cô chắc chắn Trì Ẩm Đông thích Quý Niệm Thanh, chẳng qua chỉ là hôn môi, cũng không thể nói rõ.
"Ai, cậu nói vậy thì mình không biết, cũng có một loại khả năng....."
"Khả năng gì?"
"Trì Ẩm Đông đói bụng ăn quàng."
Du Băng vừa mới nói xong lời này liền cảm thấy không ổn, tuy rằng Quý Niệm Thanh chán ghét Trì Ẩm Đông, nhưng cậu ấy cùng Trì Ẩm Đông không thù không oán.
"Mình nói đùa đấy."
"Thôi bỏ đi, mình không muốn có liên quan gì tới cậu ta."
Quý Niệm Thanh cảm thấy Du Băng có chút phiền phức, cô đành tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh đang lùi lại phía sau.
Nội tâm mê mang.
Nội tâm mê mang của Quý Niệm Thanh rất nhanh bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
Thông báo màn hình điện thoại hiển thị người gọi là giám đốc kinh doanh của công ty, Quý Niệm Thanh vừa tiếp điện thoại liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của đối phương: "Quý tổng, khách hàng lớn tháng trước muốn hủy hợp đồng với chúng ta!"
Vừa nghe đến lời này, Quý Niệm Thanh liền vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu. Cô chất vấn giám đốc kinh doanh: "Hủy hợp đồng? Không phải nói đã thỏa thuận được rồi sao? Hợp đồng hôm nay không phải là sẽ được ký sao?"
Người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng cũng rất sốt ruột, thành quả vất vả lắm mới kiếm được sắp đến miệng liền bay mất.
Hơn nữa, công trạng chỉ là chuyện nhỏ, tổn thất công ty mới là chuyện lớn.
"Đúng vậy Quý tổng, hôm nay là ngày chúng ta ký, nhưng khách hàng đã yêu cầu hủy hợp đồng."
Quý Niệm Thanh cao giọng nói, "Nguyên nhân là gì?"
Cô vừa hỏi ra lời này, giám đốc kinh doanh rõ ràng bắt đầu thở hổn hển, giọng nói hơi ậm ừ: "Có thể...... Có thể là hợp đồng có chút vấn đề? Nhưng Quý tổng..... Chúng tôi bên này....."
Quý Niệm Thanh ngắt lời ông ta: "Được rồi, đừng nói nữa, chờ tôi tới công ty."
Sau khi Quý Niệm Thanh ngắt điện thoại, Du Băng cũng biết đại khái câu chuyện, nhưng không biết nguyên nhân gì, chủ động nói: "Mình đưa cậu tới công ty trước."
Quý Niệm Thanh nghĩ tới chuyện này cô càng tức giận, nói với Du Băng: "Nếu không phải khi mình tiếp quản công ty ông ta là người làm việc lâu năm thì mình thật sự muốn sa thải ông ta."
Du Băng an ủi cô: "Không sao, xong chuyện này thì cậu có thể sa thải ông ta rồi."
"Đây là một hợp đồng lớn, không thể đánh mất được."
Quý Niệm Thanh nói hợp đồng này không thể mất, kỳ thật có rất nhiều lý do để không thể đánh mất.
Cô nghe nói công ty Trì Ẩm Đông phát triển mạnh mẽ, tháng trước đã ký được hợp đồng lớn. Mấy năm nay công ty của cô phát triển không được tốt, Quý Niệm Thanh trong lòng không phục, tuy cô biết hai người không có so sánh cao thấp, nhưng cô không muốn thua.
Du Băng lái xe vòng ra khu biệt thự, rất nhanh đã tới cửa công ty.
Quý Niệm Thanh kéo cửa xuống xe, vẫy tay chào Du Băng rồi xoay người rời đi.