Sáng sớm hôm sau, một thanh âm ong ong ong chui vào tai Quý Niệm Thanh, cô mơ màng mở to mắt, nhìn thấy chiếc đèn treo trên trần nhà sáng choang, ánh mắt cô dần dần trở nên rõ ràng.
Quý Niệm Thanh xoa xoa mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người một lúc.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ mình có thể ngủ cả đêm với Trì Ẩm Đông, thật là uống rượu hỏng việc.
Cũng may người bên cạnh đã rời đi, Quý Niệm Thanh kéo chăn ra khỏi người, phát hiện trên mặt đất có một đôi dép lê.
Âm thanh ban nãy đánh thức cô vẫn tiếp tục, Quý Niệm Thanh theo âm thanh này mở cửa đi ra ngoài, đến lầu một phòng khách liền phát hiện dì Lý đang đánh sữa đậu nành.
Quý Niệm Thanh nhìn xung quanh bốn phía, không thấy Trì Ẩm Đông đâu. Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần lo lắng nữa, nếu hai người đối mặt nhau thì người xấu hổ sẽ chính là cô.
Dì Lý nhìn Quý Niệm Thanh mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, tóc tai rối bời, đứng ngây ngốc ở cửa cầu thang, liền tươi cười nói: "Quý tiểu thư, con tỉnh rồi à?"
"Vâng... Điện thoại của con đâu?"
"Đang ở trên bàn!" Dì Lý chỉ lên bàn ăn, trên mặt bàn đúng là điện thoại của Quý Niệm Thanh.
Quý Niệm Thanh đi qua cầm lấy điện thoại của mình, thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ. Cô mở điện thoại ra, tất cả đều là của Du Băng, cô gọi lại, một tiếng hét đinh tai nhức óc:
"Bà ngoại, cậu chạy đi đâu vậy! Gọi điện thoại không nghe máy, mình vừa định chạy tới nhà cậu!"
Quý Niệm Thanh bị Du Băng gào thét đến mức run rẩy, vội vàng giải thích: "Cậu đừng nói nữa, mình còn tưởng rằng mình đang ở nhà cậu, kết quả tỉnh dậy thì thấy đang ở nhà Trì Ẩm Đông."
Điện thoại đầu bên kia trầm mặc ba giây, sau đó cười sặc sụa: "Ha ha ha, ở nhà Trì Ẩm Đông? Tối hôm qua hai người làm gì?"
Quý Niệm Thanh nhịn không được mắng: "Làm với cậu đấy."
Đứng ở một bên đánh sữa đậu nành dì Lý nhìn cô một cái, Quý Niệm Thanh xấu hổ dùng tay che điện thoại, nhỏ giọng nói với Du Băng: "Đừng nói nữa, mình gửi định vị cho cậu, chút nữa tới đón mình."
Quý Niệm Thanh cúp điện thoại, ngửi thấy mùi bánh nướng, bụng cô sôi lên, cảm thấy có chút đói bụng.
Dì Lý đem bánh mì nướng đặt lên đĩa, nhân tiện bưng một ly sữa đậu nành đặt lên bàn ăn.
"Quý tiểu thư, nếm thử tay nghề của dì đi."
Dì Lý cười rộ lên trông thực vui vẻ, hơn nữa bà nói chuyện rất nhiệt tình, Quý Niệm Thanh không thể từ chối, kéo ghế ra ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa sáng.
Trong khi ăn, Quý Niệm Thanh không quên nói với dì Lý: "Lần sau dì cứ gọi con là Tiểu Quý, không cần gọi như vậy đâu."
Dì Lý cũng là một người dứt khoát, lập tức sửa miệng: "Được rồi, sau này dì sẽ gọi con là Tiểu Quý, đúng rồi, giữa trưa con muốn ăn gì? Đại tiểu thư gần đây công việc khá bận, có lẽ buổi tối mới trở về."
Quý Niệm Thanh kéo kéo khóe miệng, nghĩ thầm một lát nữa cô phải đi, căn bản đợi không đến giữa trưa.
"Con không ăn trưa, một lát nữa con cũng phải đi làm."
Nói đến đi làm, Quý Niệm Thanh là tổng giám đốc của công ty Quý gia, bình thường cũng rất bận rộn. Bất quá cô không giống Trì Ẩm Đông bận rộn như vậy. Cùng là tổng giám đốc nhưng Trì Ẩm Đông chăm chỉ làm việc hơn cô rất nhiều, nghe nói Trì Ẩm Đông là một người cuồng công việc đến mức quên ăn quên ngủ.
Cho nên mấy năm gần đây chuyện kinh doanh của Trì Ẩm Đông so với cô tốt hơn một chút.
Phương diện này Quý Niệm Thanh có chút xấu hổ, hai người đều tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, nhưng Trì Ẩm Đông có đầu óc kinh doanh hơn.
Dì Lý hỏi Quý Niệm Thanh: "Vậy buổi tối con có trở về ăn cơm không?"
Quý Niệm Thanh nghĩ thầm đêm qua cô đi nhầm chỗ, đó là do cô uống rượu say, hiện tại đã tỉnh táo, buổi tối tất nhiên không quay trở lại.
Quý Niệm Thanh vội cười, nói: "Con rất bận nên sẽ không quay trở về."
Đừng nói là buổi tối có trở về hay không, cô không nghĩ sẽ quay lại đây.
Quý Niệm Thanh ở nhà Trì Ẩm Đông không lâu, ăn xong bữa sáng liền tìm cớ rời đi.
Quý Niệm Thanh ra khỏi nhà Trì Ẩm Đông mới phát hiện nơi này rất yên tĩnh, có vẻ như là một khu biệt thự ngoại ô nào đó.
Một lúc lâu sau Du Băng mới tới, khi xe dừng lại Quý Niệm Thanh nhanh chóng lên xe, Du Băng còn chưa nói gì thì Quý Niệm Thanh đã lên tiếng: "Mau lái xe đi, mình có chuyện muốn nói với cậu."
"Có chuyện gì mà thần thần bí bí......"
"Đêm qua không phải chúng ta ở quán bar sao? Sau đó không phải cậu đã khiêu vũ cùng một cô gái sao? Sau đó mình say rượu?"
Du Băng: "........"
"Sau đó không biết tại sao Bách Giới lại xuất hiện và đưa mình đi."
"Còn nhắc tới Bách Giới...... Đừng nói là cậu không quên được tên phản bội đó!"
Quý Niệm Thanh nhíu mày, lắc lắc đầu, "Không phải! Vấn đề là tại sao mình lại ở trong nhà của Trì Ẩm Đông, mình còn tưởng rằng mình về nhà với cậu!"
Du Băng một bên lái xe một bên nghe Quý Niệm Thanh nói chuyện, đêm qua cô mới nhảy có một bài, đảo mắt một cái Quý Niệm Thanh đã biến mất, hiện tại nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Cho nên cậu muốn nói gì?"
Quý Niệm Thanh thở dài một tiếng, mày vẫn nhíu lại, "Quen cậu lâu như vậy! Cậu không phát biểu một chút cảm nghĩ sao!"