Quý Niệm Thanh nằm trên sô pha, đầu óc vô cùng choáng váng. Một lát sau dì Lý cầm canh giải rượu đi đến ép cô uống mấy ngụm.
Vừa uống rượu không nên tắm, dì Lý liền đi tới phòng dành cho khách tìm quần áo cho cô, thuận tiện để Quý Niệm Thanh nằm nghỉ thêm một chút.
Quý Niệm Thanh uống xong canh giải rượu liền nằm thẳng trên sô pha, ánh mắt mơ hồ, xung quanh tất cả đều là xa lạ, cô không biết hiện tại mình đang ở đâu, cả người vô lực, trong lòng có chút lo lắng.
Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng đầu óc choáng váng.
Ấn tượng duy nhất của cô là Bách Giới đã đưa mình ra khỏi quán bar, chẳng lẽ đây là nhà Bách Giới?
Quý Niệm Thanh lập tức lắc lắc đầu, Bách Giới là người có gia cảnh bình thường, lúc ở bên nhau đến việc ăn uống còn phải dựa vào cô, cho nên không thể nào mua nổi căn biệt thự này.
Chẳng lẽ là Du Băng? Gần đây cậu ấy đã mua một ngôi nhà mới, không chừng là cậu ấy đã đưa mình về nhà, vì thế Quý Niệm Thanh yếu ớt gọi một tiếng: "Du Băng?"
Quý Niệm Thanh vừa gọi liền nghe tiếng bước chân vội vàng, cô tưởng Du Băng tới, kết quả là gương mặt một người phụ nữ xa lạ ló ra.
"Quý tiểu thư, cô đã tỉnh?"
Dì Lý ngồi bên cạnh cô, vươn tay sờ trán kiểm tra nhiệt độ.
Quý Niệm Thanh cảm thấy bàn tay của bà có chút thô ráp do thường xuyên làm việc nhà.
Đầu Quý Niệm Thanh tê dại, không biết người phụ nữ này là ai, hơn nữa bà còn biết mình họ Quý, vội vàng hỏi: "Dì... Dì là?"
"Dì là giúp việc của đại tiểu thư, con cứ gọi dì là dì Lý. Đại tiểu thư nói nếu con tỉnh thì đưa con đi tắm rửa."
Dì Lý vừa nói chuyện vừa đỡ Quý Niệm Thanh dậy, chuẩn bị đưa cô tới phòng tắm.
Quý Niệm Thanh trong đầu chuyển động ba giây, nghĩ thầm đại tiểu thư trong miệng dì giúp việc này hẳn là Du Băng không sai.
"Dạ..... Được....." Dì Lý giúp Quý Niệm Thanh đứng dậy, cả người dựa vào bà, đi theo vào phòng tắm.
Dọc trên đường đi đầu óc Quý Niệm Thanh tuy còn choáng váng, nhưng vẫn không quên đánh giá hành lang, phát hiện phong cách trang trí rất đơn giản, không giống phong cách của Du Băng.
Nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều, đi vài bước đến cửa phòng tắm liền theo dì Lý đi vào.
"Đại tiểu thư nói dì giúp con tắm rửa, sau đó đưa con lên lầu tìm cô ấy."
Quý Niệm Thanh dựa vào bồn tắm xấu hổ cười cười, xua tay nói: "Con tự tắm được, dì cứ ra ngoài đi."
Dì Lý không nhúc nhích, vẫn đứng đó, khăng khăng muốn giúp Quý Niệm Thanh, bà tiến lên định giúp cô cởϊ qυầи áo.
Quý Niệm Thanh sợ tới mức lui về phía sau một bước, nghĩ thầm giúp việc nhà Du Băng cũng thật cứng đầu, run bần bật nói: "Dì, nếu không dì đứng ở cửa chờ con, con tắm rửa xong sẽ gọi dì."
Dì Lý biết Quý Niệm Thanh đang thẹn thùng, nghĩ thầm lúc mình còn trẻ cũng từng như thế này, bà liền từ bỏ ý định, đi ra ngoài, khép hờ cửa lại.
Dì Lý đi rồi Quý Niệm Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu cởϊ qυầи áo tắm rửa.
Cô cởi bỏ chiếc váy dài mang theo hơi rượu, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh bước vào bồn tắm, da thịt tiếp xúc với làn nước ấm phát ra một tiếng thỏa mãn.
Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng cô đã không còn say nữa.
Trước mắt Quý Niệm Thanh chỉ có một điều hoang mang duy nhất là Bách Giới đã đi đâu? Chẳng lẽ vừa rồi chị ta xuất hiện chỉ là ảo giác?
Nhớ tới Trì Ẩm Đông, Quý Niệm Thanh mới đột nhiên tỉnh ngộ, hẳn là Bách Giới đi cùng Trì Ẩm Đông, bằng không như thế nào họ lại xuất hiện ở cùng một địa điểm.
Tâm tình Quý Niệm Thanh không tốt, trong lòng uất hận, hiện tại nhớ tới Bách Giới, cảm thấy chị ta thật đúng là một kẻ lăng nhăng, cùng Trì Ẩm Đông đúng là trời sinh một cặp.
Quý Niệm Thanh suy nghĩ, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi trong chốc lát.
Dì Lý dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách xong xuôi, thấy Quý Niệm Thanh vẫn chưa tắm rửa xong, bà đi đến phòng tắm thì phát hiện cô đã ngủ thϊếp đi.
Bà thầm nghĩ, người say cũng thật là dễ ngủ.
Dì Lý đi đến bên cạnh Quý Niệm Thanh tắt vòi nước, nước rút đi để lộ ra thân hình thon thả và xinh đẹp.
Bà liếc nhìn Quý Niệm Thanh một cái, trong lòng không hề dao động, bà kết hôn đã nhiều năm, con cái cũng đã tới tuổi kết hôn.
Trong lòng bà không khỏi có chút cảm thán, thật xinh đẹp, thân hình mảnh mai và khuôn mặt thanh tú, làn da sáng bóng mịn màng, thật đáng ghen tị.
Dì Lý lấy một chiếc áo tắm dài quấn quanh người Quý Niệm Thanh. Tóc của cô có chút ẩm ướt, bà liền giúp cô thổi khô tóc rồi đưa cô lên lầu.
Cửa phòng Trì Ẩm Đông đóng kín, đỡ Quý Niệm Thanh tới, bà nhẹ nhàng gõ cửa.
Âm thanh gõ cửa rất nhẹ nhưng ngay lập tức có người đi ra mở cửa, Trì Ẩm Đông cũng mặc một áo tắm dài, có thể nhìn ra được cô mới vừa ở trong phòng tắm đi ra.
Quý Niệm Thanh dựa vào người dì Lý, bà định đem cô giao cho Trì Ẩm Đông, Trì Ẩm Đông nghiêng người, mở cửa ra, nhíu mày lạnh nhạt nói: "Dì đem cậu ấy đến giường giúp con."
Dì Lý làm giúp việc đã nhiều năm, hiểu ý của Trì Ẩm Đông, đưa Quý Niệm Thanh tới mép giường đặt cô nằm xuống.
Giường rất mềm, Quý Niệm Thanh giống như đang nằm trên một đống bông. Cô lắc lư trên giường, đôi chân trắng nõn bóng loáng lộ ra ngoài. Dì Lý đặt chân cô lên giường, coi như đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình.
"Vất vả cho dì rồi."
"Không có gì cả, đại tiểu thư."
Dì Lý nói xong liền xoay người đi ra cửa, với sự hiểu biết của bà đối với Trì Ẩm Đông thì biểu tình vừa rồi chín mười phần là đang tức giận.
Bà đương nhiên sẽ không hỏi Trì Ẩm Đông vì sao cô tức giận, một khi cô tức giận tốt nhất là nên rời đi.
Dì Lý vừa đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người Trì Ẩm Đông và Quý Niệm Thanh.
Trì Ẩm Đông vẫn đứng ở chỗ cũ, hai tay ôm ngực nhìn Quý Niệm Thanh, đôi mắt Trì Ẩm Đông sâu thẳm, con ngươi đen thẫm như có thể xuyên thấu mọi thứ, nhưng kỳ thật không thể chạm vào bất cứ thứ gì.