Bách Giới xoay người nhìn cửa quán bar một cái, xác nhận Du Băng không có đi ra cùng, liền đỡ Quý Niệm Thanh đi tới chiếc Cayenne bên cạnh. Đi đến cửa xe, Quý Niệm Thanh đã sớm không còn tỉnh táo, cả người nằm liệt trong lòng Bách Giới.
Cửa sổ xe hạ xuống, Trì Ẩm Đông nhìn Bách Giới với ánh mắt lạnh lẽo, thậm chí không thèm liếc cô ta lấy một cái. Bách Giới đem Quý Niệm Thanh đẩy mạnh vào trong xe, không một chút đau lòng, mỉa mai cười nói với Trì Ẩm Đông: "Một trăm vạn."
Trì Ẩm Đông cười lạnh một tiếng, "Một trăm vạn? Cô đúng là có giá."
Bách Giới không cho là đúng, nói, "Lần cuối cùng."
"Đóng cửa xe lại."
Bách Giới nghe theo chỉ thị của Trì Ẩm Đông, đóng cửa xe lại, lùi về phía sau một bước, Trì Ẩm Đông lái xe rời đi, để lại Bách Giới đứng một mình ở đầu đường nhìn theo....... Cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô ta mới lấy điện thoại ra, xem xét số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, cuối cùng mỉm cười hài lòng.
Bóng đêm dày đặc, Trì Ẩm Đông lái xe chạy trên con đường trống trải. Đã là một giờ sáng, bình thường giờ này cô đã sớm đi ngủ, đường phố không còn nhiều xe cộ, thỉnh thoảng có một chiếc xe lướt qua, trông thật cô đơn vắng vẻ.
Có đôi khi Trì Ẩm Đông cũng cảm thấy mình đang làm một việc vô ích, cô một lòng lo lắng cho Quý Niệm Thanh, đối phương lại một lòng oán hận cô.
Có đôi khi cô cố gắng trò chuyện cùng Quý Niệm Thanh, Quý Niệm Thanh lại không quan tâm.
Trì Ẩm Đông cảm thấy thực bất đắc dĩ, cô không phải là người giỏi thể hiện cảm xúc của mình.
Nói về cảm tình, cô đối với Quý Niệm Thanh có một loại tình cảm rất đặc biệt. Từ khi còn nhỏ, cô đã không thể giải thích được tại sao luôn muốn Quý Niệm Thanh chú ý đến mình, hiện tại cô muốn ở gần Quý Niệm Thanh thêm một chút, Trì Ẩm Đông rất rõ ràng mình đang muốn gì.
Điều cô muốn rất đơn giản, chỉ muốn Quý Niệm Thanh thôi.
Trì Ẩm Đông nghĩ sau khi kết hôn mối quan hệ giữa hai người sẽ được cải thiện, nhưng kết quả không tốt hơn so với trước kia là bao nhiêu.
Từ lúc cùng Quý Niệm Thanh kết hôn, hai nhà Quý Trì đã quyết định để họ sống trong biệt thự riêng, là nơi Trì Ẩm Đông thường sống.
Nhưng từ sau khi kết hôn, Trì Ẩm Đông không còn nhìn thấy bóng dáng Quý Niệm Thanh chứ đừng nói đến việc ở lại biệt thự một đêm.
Trì Ẩm Đông liếc nhìn Quý Niệm Thanh qua kính chiếu hậu, giờ phút này đang ngủ gục ở ghế sau, gương mặt ửng đỏ, hơi thở nặng nề, hai hàng lông mày nhíu chặt, rõ ràng là không thoải mái.
"Đợi một chút, sắp về tới nhà rồi."
Chiếc xe chạy nhanh hơn hướng sang một khu vực yên tĩnh, không bao lâu liền vào tiểu khu.
Trì Ẩm Đông dừng xe ở gara, mở cửa xuống xe đỡ Quý Niệm Thanh, thật vất vả mới đem được Quý Niệm Thanh từ trong xe ra, mới ra tới cửa xe đã nôn mửa đầy đất.
Trì Ẩm Đông cảm thấy đau đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương.
Trì Ẩm Đông định đỡ Quý Niệm Thanh vào nhà, kết quả cô tránh thoát bắt đầu nói mê sảng: "Cô là ai, tại sao trên người lại có mùi của Trì Ẩm Đông."
Trì Ẩm Đông mắt sắc lạnh quát, "Cậu câm miệng cho tôi."
Nghe giọng nói của Trì Ẩm Đông, Quý Niệm Thanh lập tức buông tay, Trì Ẩm Đông không có ý giữ tay cô lại, trực tiếp buông ra.
Quý Niệm Thanh đột nhiên mất đi lực đạo chống đỡ, lung lay, mất phương hướng đi tới đi lui trên sân cỏ.
Quý Niệm Thanh không còn biết gì, chỉ nhìn thấy một cánh cửa lớn, lảo đảo đi về phía cánh cửa, vừa đến cửa, Quý Niệm Thanh đứng không vững trực tiếp ngã xuống cầu thang.
Toàn bộ quá trình Trì Ẩm Đông không nói lời nào, cho đến khi Quý Niệm Thanh ngã ở cửa nhà, cô mới hướng cửa đi đến.
Lúc này quản gia nghe thấy tiếng động liền ra mở cửa, nhìn thấy Quý Niệm Thanh nằm trên mặt đất lập tức hoảng sợ, ngẩng đầu phát hiện Trì Ẩm Đông đang đứng ở phía sau bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng đầu tiên chính là đi đỡ Quý Niệm Thanh, Trì Ẩm Đông chặn lại, nói: "Dì Lý, mặc kệ cậu ấy, cứ để nằm đây, lát nôn xong hãy đưa vào."
Dì Lý là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, là người Trì gia đưa tới giúp việc. Bình thường bà ở lầu một, hằng ngày phụ trách nấu ăn cho Trì Ẩm Đông.
"Đại tiểu thư, hay để dì đưa cô ấy vào nhà? Nôn quá nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, để dì làm canh giải rượu."
Trì Ẩm Đông nhìn cô một cái, thấy cô thực sự là rất khó chịu liền nói, "Được rồi, chúng ta cùng đưa cậu ấy vào, để cậu ấy tỉnh rượu và tắm rửa."
"Đại tiểu thư, dì có thể tự làm được."
Quý Niệm Thanh có thân hình nhỏ bé, dì Lý có sức khỏe thực tốt, bà có thể một mình đưa cô vào phòng.
Dì Lý đỡ Quý Niệm Thanh lên ghế sô pha, rồi đi đến phòng bếp giúp cô làm canh giải rượu. Quý Niệm Thanh mềm như bông nằm ở trên sô pha, Trì Ẩm Đông nhìn cô, nói với dì Lý trong bếp:
"Dì Lý, đợi chút nữa cậu ấy tắm xong thì đưa tới phòng con."