Quý Niệm Thanh thong thả đi về phía quán bar, khi cô tới nơi mấy tên bảo vệ đứng đó định ngăn cô lại, cô hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn họ, cuối cùng bọn họ cũng không dám ngăn lại nữa.
Mới vừa vào cửa, nhìn thấy Du Băng vẫn ngồi ở vị trí cũ, cô liền đi đến. Du Băng cười nhìn cô hỏi: "Vừa rồi Trì Ẩm Đông tới tìm cậu?"
"Cậu ta rất thích quấy rầy người khác, biết mình ở đây, nên kêu mình về nhà, cậu ta nghĩ mình là trung tâm của thế giới? Mặc kệ cậu ta, tiếp tục nhảy."
Quý Niệm Thanh vừa nói chuyện vừa quay đầu tìm kiếm, phát hiện cô gái nhảy cùng mình đã biến mất. Cô thở dài nói Du Băng: "Đi, uống rượu đi, không say không về."
Quý Niệm Thanh cùng Du Băng đi đến quầy bar, gọi hai ly rượu mạnh, khi rượu đặt trước mặt, cô liền nhấp mấy ngụm, cảm thấy vẫn không đã ghiền liền gọi thêm mấy lon bia, cầm một lon lên uống một hơi cạn.
Du Băng cảm thấy cô có gì đó khác thường, cười nói: "Như thế nào? Tâm trạng không tốt sao?"
Không thể phủ nhận mỗi khi nhìn thấy Trì Ẩm Đông cô cảm thấy rất khó chịu, giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần chạm vào là sẽ nổ tung.
"Vốn dĩ tâm tình khá tốt, nhưng từ lúc cậu ta tới, tâm tình liền tệ đi rất nhiều, xem đi, người vừa rồi khiêu vũ với mình cũng không còn nữa."
Du Băng rất ít khi nhìn thấy Quý Niệm Thanh hấp tấp và bộp chộp. Trong ấn tượng của cô, chỉ có một người có thể khiến Quý Niệm Thanh như vậy, đó chính là Trì Ẩm Đông. Điều quan trọng hơn là Trì Ẩm Đông dường như luôn biết điểm yếu của Quý Niệm Thanh và luôn biết cách chọc trúng vào đó.
Du Băng nhìn chằm chằm Quý Niệm Thanh cười, trêu ghẹo nói: "Trì Ẩm Đông này rất kỳ lạ, cậu nói công việc của cô ấy mỗi ngày đều rất bận, không có thời gian để trêu chọc cậu. Cậu cũng nói cô ấy có tiền, có quyền thế, không cần phải làm những việc như vậy. Lẽ nào... cô ấy có ý với cậu?"
Quý Niệm Thanh tức giận ném cốc bia trên tay lên quầy bar.
"Này, cậu có thể nói tiếng người không? Mình và cậu ta, không có khả năng. Nếu cậu ta thích mình, mình liền đứng chổng ngược uống bia!"
Quý Niệm Thanh càng phản ứng kịch liệt, Du Băng càng nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt như đang xem kịch. Phải biết rằng Quý Niệm Thanh đã từng nói rất nhiều lời thề son sắt, nhưng tất cả đều không thực hiện được.
Du Băng cầm lấy cốc bia trên bàn, uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó đứng dậy, cười nói: "Mục tiêu của mình tới rồi."
Quý Niệm Thanh nhìn theo ánh mắt của Du Băng, phát hiện ra một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi. Quý Niệm Thanh lắc đầu, cô chỉ thích những cô gái lớn hơn cô không quá năm tuổi.
Nhìn bộ dạng Du Băng đang nóng lòng muốn đi, Quý Niệm Thanh bất đắc dĩ nói: "Cậu đi đi."
Du Băng không do dự, đi lên sàn nhảy, vừa đi được vài bước, cô lại quay người nhìn Quý Niệm Thanh nói: "À, đúng rồi, mình chờ ngày cậu đứng chổng ngược uống bia."
Quý Niệm Thanh đặt tay lên cổ, làm một động tác chém đầu về phía Du Băng, Du Băng không nói gì chỉ xoay người hòa vào đám đông đang nhảy múa.....
Du Băng đi rồi, Quý Niệm Thanh bắt đầu uống bia một mình. Cô có một thói quen là khi uống bia nếu không có ai nói chuyện cùng, cô sẽ uống rất nhanh. Quý Niệm Thanh tự nhận mình có tửu lượng khá tốt, ít nhất uống một chút bia thì không có vấn đề gì.
Nhưng cô quên mình đã uống một ly Cocktail Zombie, đây là một loại rượu mạnh mà Du Băng đã gọi. Lúc đó Quý Niệm Thanh chỉ mải nói chuyện phiếm nên không để ý, hiện tại men say tới, uống bia như uống nước, lập tức liền có phản ứng hoá học.
Quý Niệm Thanh ban đầu cho là cô chỉ đang uống bia, nhưng càng uống càng nhiều, đầu óc dần dần choáng váng. Âm thanh quán bar ồn ào vang vọng bên tai cô, mọi thứ trở nên hỗn độn.
Quý Niệm Thanh liếc mắt nhìn một cái, phát hiện Du Băng cách mình hơn mười mét.
Cô muốn lên tiếng gọi nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Đầu óc càng ngày càng choáng váng, một bóng người thoáng hiện ra trước mặt, đó là một gương mặt quen thuộc, chính xác mà nói đó là khuôn mặt mà Quý Niệm Thanh yêu thích, Bách Giới. Thực ra trong lòng Quý Niệm Thanh vừa yêu vừa hận, yêu là vì nội tâm thực sự yêu thích, hận là bởi vì Bách Giới và Trì Ẩm Đông dây dưa không rõ, phản bội cô.
Quý Niệm Thanh không thể ngừng suy nghĩ về việc bọn họ ôm ôm ấp ấp, mỗi khi nghĩ đến đây trong lòng cô cảm thấy ghê tởm, ghê tởm Trì Ẩm Đông mà không phải là Bách Giới.
Bách Giới ôm Quý Niệm Thanh, quan tâm hỏi: "Uống say rồi sao?"
Quý Niệm Thanh không có chỗ thối lui, cảm giác hiện tại không phải Bách Giới mà là một người xa lạ đang ôm mình, cô liếʍ liếʍ môi, cố gắng nói một cách rõ ràng: "Đưa... Đưa tôi ra ngoài trước."
Thân thể dựa vào Bách Giới, cô mới nhận ra đã không còn yêu Bách Giới như lúc trước, cũng không nhớ Bách Giới như cô đã tưởng tượng, thậm chí còn hơi bài xích việc tiếp xúc cơ thể, nguyên nhân đại khái là tình cảm của bọn họ đã thay đổi.
Bách Giới nâng Quý Niệm Thanh đi ra khỏi quán bar, chưa được mấy bước liền đến bên đường.