Ta Đến Kinh Thành Báo Thù

Chương 6: Ngày thứ 2 đi báo thù (1)

Vào tiết trời đầu xuân tháng ba, dương liễu buông rủ khắp thành, từng đợt hoa bay như khói lơ lửng trong không trung.

Kinh thành, nơi đâu chẳng phải chốn an cư.

Tại đầu ngõ Đồng La, gần dòng sông Biện, Ứng Tiểu Mãn đang kéo dây lưới, giẫm trên mặt đất đầy bùn lầy, kéo chiếc lưới cá nặng nề vào trong ngõ.

“Tiểu Mãn về rồi à?” Một phụ nhân thò đầu ra từ con ngõ hẹp đầy dây phơi đồ, lên tiếng gọi, “Sáng nay mẹ con lại lên cơn bệnh, đang giặt quần áo suýt nữa ngã xuống sông, chúng ta vội vàng kéo bà ấy lên. Con rảnh thì tìm một lang trung đến khám cho bà ấy đi.”

Ứng Tiểu Mãn giật mình, vội vàng buộc dây lưới lên cây du có thân nghiêng bên đường, thắt vội vài nút chết, “Đa tạ Dương thẩm, con đi xem mẹ con ngay đây.” Chưa dứt lời, nàng đã chạy nhanh vào căn nhà hẹp của mình.

Mấy người phụ nhân đang ngồi nhặt rau trước cửa nhà vội tụ lại, “Cô nương nhà họ Ứng lại kéo về thứ gì vậy? Lần trước cô ấy kéo về mấy con cá thì bán được giá hời — Ôi chao!”

Người phụ nhân đứng đầu giật mình lùi lại, “Trong lưới sao lại có người!”

“Cứu mạng với.” Người phụ nữ bị mắc trong lưới thấp bé, chỉ cao tầm năm thước, mặt mày lấm lét, kêu cứu nhưng chẳng dám to tiếng, đôi mắt tam giác cứ liếc chừng về phía cánh cửa nhà họ Ứng khép hờ.

“Cô nương này đúng là điên rồi. Người ta thả lưới bắt cá, còn cô ấy thả lưới bắt ta. Mau thả ta xuống, nửa cái mạng của ta đi rồi!”

Nhưng những phụ nhân sống lâu năm ở ngõ Đồng La chẳng mấy tin tưởng, “Cô nương nhà họ Ứng xinh đẹp thế kia, bà này là phường trộm cắp gì đó chứ gì, bị bắt quả tang nên mới ra nông nỗi này?”

“Lần trước bị lưới lên và treo trên cây là một tên bắt cóc. Sau đó giao cho quan phủ Thuận Thiên, bị đánh nặng bốn mươi trượng. Bà này mắt gian như chuột, trông cũng giống hạng bắt cóc.”

Người phụ nữ trong lưới liên tục kêu oan, “Sao có thể là bắt cóc được, ta là nha nhân có tên tuổi hẳn hoi trên sổ sách của quan phủ! Cô nương nhà họ Ứng xinh đẹp vạn người mê, phú quý trước mắt không nhận, lại ra sông Biện bán cá gϊếŧ cá kiếm vài đồng. Có quý nhân để mắt đến cô ấy, ta chỉ có ý tốt muốn tìm một chỗ tốt cho cô ấy, vừa mới nói vài lời thì…”

Cửa gỗ nhà họ Ứng từ bên trong mở ra, Ứng Tiểu Mãn thò nửa khuôn mặt trắng ngần như ngọc ra, “Nửa sau câu bà chưa kể nhỉ? Ta nói cá bán bảy mươi văn một con, gϊếŧ cá ba mươi văn một nhát dao, công việc đủ để nuôi sống cả nhà, ta không cần phải đến nhà phú hộ làm thân trâu ngựa. Vậy mà bà còn kéo ta đi muốn ta gặp quý nhân, ai mà thích bị coi như cá để người khác lựa chọn cơ chứ?”

Dương thẩm nén cười nói, “Bà ta dây dưa không chịu buông, ngươi liền dùng lưới chụp lấy bà ta, rồi kéo từ bờ sông về đây?”