Trình Dư nắm chặt bàn tay quấn đầy băng gạc, bình thản nói: “Không có tâm trạng.”
Trình Thao dừng lại một lúc rồi nói: “Vậy em muốn làm gì? Anh sẽ đi cùng em.”
Trình Dư ngồi thả lỏng trên ghế dài, lưng hơi gù xuống, gương mặt không biểu cảm nhưng lại lộ vẻ mệt mỏi. Cậu dùng một tay vuốt tóc, để lộ vầng trán mịn màng và đỉnh tóc hình trái tim, đôi mắt đỏ ngầu sau một đêm không ngủ, đầu mũi hơi đỏ, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng. Yết hầu khẽ nhấp nhô khi nuốt nước bọt.
Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy từng tiếng thở ngắt quãng của cậu.
Trình Thao xót xa vỗ vai em mình. Thấy Trình Dư không có phản ứng, anh nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.
Vốn luôn ghét sự đυ.ng chạm, Trình Dư hiếm khi không vùng vẫy. Cậu lặng lẽ dựa vào lòng Trình Thao khoảng hai ba phút rồi đẩy anh ra: “Vậy đi công viên trò chơi đi.”
Đang là dịp nghỉ hè nên công viên rất đông. Hầu hết đều là cha mẹ dẫn con hoặc các cặp đôi hẹn hò, sự xuất hiện của hai chàng trai cao lớn như Trình Dư và Trình Thao trông khá khác biệt, nhất là khi cả hai đều có ngoại hình thu hút và diện toàn đồ hàng hiệu. Ngay từ lúc xếp hàng mua vé, họ đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh và những lời bàn tán nho nhỏ.
May mắn là sự ngượng ngùng này kết thúc khi Bùi Diên xuất hiện — so với hai chàng trai đi chơi công viên thì ba người trông có vẻ ít kỳ lạ hơn.
Tuy nhiên, cảm xúc của Trình Dư lại càng trở nên bực bội hơn: “Sao anh lại đến đây?”
Bùi Diên cười nhẹ: “Tôi đến để đi cùng cậu.”
Trình Thao giải thích: “Anh gọi Bùi Diên đến. Em cũng biết là anh sợ độ cao mà. Không thể đi tàu lượn hay nhảy bungee với em được, nên để Bùi Diên chơi với em.”
Trình Dư lạnh lùng đáp: “Chẳng phải anh ta bị chấn động não sao?”
Trình Thao hơi sững lại, liền xin lỗi: “Xin lỗi, anh quên mất.”
“Không sao.” Bùi Diên vui vẻ xua tay, thực ra trong lòng rất phấn khởi: “Hôm qua tôi đã hỏi bác sĩ kỹ rồi, bác sĩ bảo tôi hoàn toàn ổn.”
Bùi Diên cười nói thêm: “Không ngờ Trình Dư lại quan tâm tôi đến vậy.”
Trình Dư lườm anh: “Đừng tự đa tình. Tôi chỉ lo anh có chuyện, ba mẹ anh lại đổ lỗi cho tôi.”
Bùi Diên chỉ cười không đáp, lấy từ trong ba lô ra một đôi găng đấm bốc mới, ném cho Trình Dư: “Tôi biết cậu đang không vui, nếu tàu lượn hay nhảy bungee không giúp được, thì tôi có thể làm đối thủ cho cậu đấm, muốn đánh đến đâu tôi cũng chiều.”
Trình Dư ném găng trả lại: “Thôi đi, tôi sợ lại đánh cho anh bị thương.”
Từ nhỏ Trình Dư đã tập hình ý quyền với ông ngoại, ban đầu là để rèn luyện sức khỏe nhưng lâu dần cũng tích lũy được chút kỹ năng. Giờ trong lòng đang bực bội, sợ mình không kiềm chế được, lỡ đánh Bùi Diên bị thương thì không đền nổi.
Trình Dư giận dữ bước vào công viên giải trí, cảm thấy cuộc sống trong giấc mơ này chẳng có chút gì vui vẻ, còn không bằng lúc ở viện điều dưỡng. Không biết bao giờ ác mộng này mới chấm dứt, cậu thậm chí còn muốn quay lại căn phòng bọc nệm ở viện điều dưỡng hơn là thế này.
Trình Thao và Bùi Diên đứng nhìn nhau, Bùi Diên khẽ hỏi: “Lại có chuyện gì nữa?”
Vì vội đến nên Bùi Diên không nghe rõ chuyện qua điện thoại, chỉ biết Trình Dư và Trần Linh Vận lại cãi nhau. Nhưng rõ ràng chuyện cãi cọ này xảy ra thường xuyên, đáng lẽ Trình Dư phải miễn nhiễm rồi chứ, sao vẫn bị tức giận đến mức này?
Nghe vậy, Trình Thao bất lực lắc đầu và tóm tắt lại sự việc. Bùi Diên thở dài: “Thật khó hiểu! Chuyện rõ ràng là âm mưu của họ, tiểu Dư chẳng phải là đang phòng ngừa sao? Thay vì khen Trình Dư thông minh, sao bà ấy lại mắng chửi thậm tệ như vậy?”
Trình Thao cũng không hiểu suy nghĩ của Trần Linh Vận. Nhưng dù sao bà cũng là mẹ anh, có đang thời kỳ mãn kinh thì anh cũng không tiện nói nhiều. Chỉ có thể lắc đầu cười khổ: “…Dù sao thì Trình Dư cũng đang rất giận. Cậu giúp tôi dỗ em ấy nhé.”
“Yên tâm.” Bùi Diên vỗ vai anh, đầy chắc chắn: “Cứ để tôi lo.”
Nhưng khi thật sự chơi các trò, Trình Dư vẫn khăng khăng để Bùi Diên và Trình Thao đứng đợi. Cậu tự mình chơi ba lượt tàu lượn, hai lần nhảy bungee và chạy mười vòng xe đua, lúc xuống mắt đỏ hoe, có lẽ vì gió quá mạnh.
“Đi nào!” Trình Dư mím môi: “Đến giờ trưa rồi, tôi mời hai người ăn.”
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Trình Dư như chẳng có chuyện gì xảy ra, Bùi Diên cảm thấy đau lòng. Anh thật sự không hiểu, làm sao lại có người mẹ nỡ lòng lạnh lùng với con ruột của mình như vậy.
“Trình Dư, cậu…” Bùi Diên định nói nhưng khi ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Trình Dư, anh lại không thể thốt nên lời. Anh biết, với tính cách kiêu ngạo của Trình Dư, cậu ấy sẽ không bao giờ rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai.
Nhìn vào mắt Trình Dư, Bùi Diên như vô thức chuyển chủ đề: “Trình Dư, cậu muốn xem tôi làm thí nghiệm hóa học không?”
Trình Dư hơi bất ngờ: “Gì cơ?”