Trình Dư không thay đổi biểu cảm, vẫn lạnh lùng nhìn Bùi Diên, dường như muốn dùng ánh mắt để ép anh rời đi. Bùi Diên sờ mũi, giả vờ như không hiểu ánh mắt của Trình Dư, quay sang hỏi Trình Thao: “Mấy cậu đã gọi món gì rồi? Đủ không? Không đủ thì tôi gọi thêm.”
Trình Thao mỉm cười, nhân tiện cho Bùi Diên một lối thoát: "Gọi gần đủ rồi. Sao cậu lại tìm được đến đây?"
Bùi Diên nói: “Vừa rồi tôi gọi điện cho dì. Dì nói A Dư bỏ nhà đi. Tôi đoán các cậu sẽ đến đây ăn đồ nướng.”
Trước đây, mỗi khi Trình Dư cãi nhau với Trần Linh Vận, cậu thường chạy đến quán vỉa hè để uống rượu và ăn. Bùi Diên cũng đã vài lần đi cùng, tuy rằng lần nào Trình Dư cũng không ưa anh, thậm chí mười lần thì tám lần Bùi Diên và Trình Thao phải tìm bàn riêng để ngồi, chỉ để trông chừng Trình Dư không uống quá nhiều.
Nhớ lại chuyện này, Bùi Diên nhìn Trình Thao một cách đầy cảm thán, rồi nhép miệng với Trình Thao: "Sao hôm nay cậu lại được ngồi cùng bàn thế?"
Trình Thao nhướn mày với Bùi Diên, vẻ mặt rất tự đắc. Nhưng lo sợ nếu thể hiện quá lộ liễu sẽ khiến Trình Dư tức giận, nên anh khẽ ho một tiếng để làm dịu bầu không khí, rồi đặt đĩa đậu vừa bóc xong trước mặt Trình Dư: "Dạo này em đang uống thuốc, đừng uống rượu nữa, được không?"
Nói xong, Trình Thao đẩy lon cola về phía Trình Dư, đồng thời không để lộ dấu vết gì, lén di chuyển chai bia lạnh mà Trình Dư gọi sang phía bên kia.
Trình Dư liếc nhìn Trình Thao, cũng không nói gì, để mặc Trình Thao di chuyển chai bia sang góc đối diện. Cậu cầm đũa, gắp từng hạt đậu xanh bỏ vào miệng.
Thấy vậy, Bùi Diên không chịu thua, đẩy đĩa tôm càng bóc vỏ mà anh đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt Trình Dư: "Ăn đi, ăn khi còn nóng."
Trình Dư làm ngơ. Bùi Diên lại đẩy đĩa tôm tới gần hơn: "Lát nữa nguội rồi sẽ không ngon đâu."
Trình Dư vẫn không để tâm. Bùi Diên thở dài: "Đừng làm như người ngoài nữa mà. Dù gì cậu cũng là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi cảm kích cậu đã cứu mình, bóc cho cậu mấy con tôm có đáng gì đâu. Chúng ta còn là thế gia giao hảo, tôi lại học cùng lớp với anh cậu, quen nhau cũng bốn, năm năm rồi, có cần phải đẩy tôi ra xa thế không?"
Trình Thao ngồi cười tủm tỉm xem kịch vui. Trình Dư ăn vài xiên thịt cừu nướng, có vẻ không chịu nổi ánh mắt đầy chờ đợi của Bùi Diên – vì vốn dĩ cậu là người mềm lòng trước những hành động chân thành. Hơn nữa, kiếp trước Bùi Diên cũng gián tiếp chết vì cậu. Trình Dư luôn cảm thấy có lỗi với Bùi Diên, dù cảm giác này trong những lúc liên quan đến lợi ích lớn lao chẳng đáng là bao, nhưng trong những chuyện nhỏ nhặt thế này...
Trình Dư cúi mắt, liếc nhìn đĩa tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ, ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng ăn từng con một. Sau khi ăn xong, không quên gật đầu cảm ơn Bùi Diên một cách khách sáo, nói nhỏ một lời cảm ơn.
Đôi mắt Bùi Diên sáng lên, cố gắng kìm nén nụ cười đang muốn nở rộ, rồi tiếp tục bóc tôm cho Trình Dư. Vừa bóc tôm, anh vừa lục lọi trong đầu tìm chủ đề để trò chuyện: “Sắp tới là phân ban văn và lý rồi, cậu định chọn ban nào?”
Kiếp trước, Trình Dư chưa kịp đợi đến khi khai giảng năm hai, gần như ngay sau khi bảy ngày của ông bà ngoại vừa qua, cậu đã bị hai vợ chồng Trình Khai Vận đóng gói gửi ra nước ngoài. Mãi đến khi học xong đại học, mới quay về sau khi hai vợ chồng Trình Khai Vận gặp tai nạn máy bay. Những chuyện đó đã xảy ra từ nhiều năm trước. Vì vậy, đối với Trình Dư, việc lựa chọn phân ban trong giấc mơ chẳng quan trọng gì. Tác dụng duy nhất của nó, có lẽ chỉ là để lấy lòng ông bà ngoại mà thôi.
Nghe câu trả lời của Trình Dư, Trình Thao và Bùi Diên nhìn nhau, đều cảm thấy dường như Trình Dư có phần quá thờ ơ với tương lai của mình. Điều này dường như không phù hợp với thái độ mạnh mẽ mà Trình Dư luôn thể hiện. Nhưng ngẫm lại, Trình Dư tuy thể hiện quyết liệt trong nhiều mặt, nhưng quả thực cậu không quá bận tâm đến chuyện học hành. Nếu bản thân vốn không có động lực, thì việc không quan tâm đến việc chọn ban cũng là điều dễ hiểu.
Trình Thao và Bùi Diên nhìn nhau, rồi bắt đầu khuyên Trình Dư nên chọn ban khoa học tự nhiên.
“Thực ra, ban khoa học rất dễ, chỉ cần nhớ những công thức cơ bản là có thể làm bài, không cần phải học thuộc như ban xã hội.”