"Nhưng con thì tại sao lại có thành kiến lớn như vậy với chú Triệu? Con quên rồi à, mỗi dịp lễ Tết, chú Triệu luôn mua quà tặng và bao lì xì cho con sao? Sao lại nhận đồ của người khác mà quay lưng lại mắng chửi?" Trình Khai Vận giơ tay chỉ vào Trình Dư: "Đúng là đồ vô ơn."
Trình Dư nhìn bộ dạng tự tin và phẫn nộ của Trình Khai Vận, không kiềm chế được mà lạnh lùng cười nhạt: "Tùy bố thôi."
Trình Khai Vận và Trần Linh Vận nhìn bóng lưng Trình Dư, khi cậu nhặt lấy điện thoại và ví rồi đi ra ngoài: "Đứng lại, tối thế này con định đi đâu?"
"Không liên quan đến bố mẹ!" Trình Dư đáp lại một cách cáu kỉnh, thay giày và đóng sầm cửa rời khỏi nhà.
"Thằng bé này ngày càng khó chịu!" Trần Linh Vận quay lại nhìn Trần Tư Diễm và Lâm Tố Phân: "Cả là tại ông bà chiều nó quá mà ra."
"Con cũng không có quyền can thiệp." Trần Tư Diễm hừ lạnh: "Ngày nào cũng chỉ biết phê phán con mình. Bố mẹ làm tròn trách nhiệm thì con cái đâu đến nỗi không dám cãi lại một lời. Suốt ngày chỉ biết cãi lý lẽ mà không có cơ sở."
"Ông nói đúng đấy." Lâm Tố Phân cũng đứng về phía chồng: "Tôi thấy A Dư nói đúng. Hai vợ chồng cô cậu bị Triệu Kim Chùy lừa rồi. Thật sự coi ông ta là người tốt à? Nếu ông ta biết ơn, thì chẳng lẽ bao nhiêu năm nay chỉ tìm đến khi gặp khó khăn thôi sao? Như A Dư nói đấy, vợ của Triệu Kim Chùy là họ hàng của Phùng Quang Húc, sao ông ta không đến mượn tiền Phùng Quang Húc? Chẳng qua là biết hai người dễ nói chuyện."
"Mẹ!" Trần Linh Vận ngắt lời Lâm Tố Phân: "Con mới là chủ tịch của C&C Jewelry, ông ta tìm Phùng Quang Húc thì có ích gì? Cuối cùng không phải vẫn là con đưa ra quyết định sao?"
"Thật sự mà xảy ra chuyện, thì người chịu trách nhiệm cũng là con." Trần Tư Diễm hừ lạnh: "Bố thấy A Dư nói đúng. Nếu Triệu Kim Chùy thật lòng, thì đáng lẽ phải bàn bạc với Phùng Quang Húc trước, rồi để Phùng Quang Húc đến tìm con, ít nhất cũng loại bỏ được nguy cơ về sau."
Trình Khai Vận không đồng ý: "Bố, mẹ, đừng để lời của một đứa trẻ làm mờ mắt. Tình hình hoạt động của C&C Jewelry rất ổn định, làm sao có thể gặp khó khăn về vốn được. A Dư còn trẻ mà lo xa, hai người đừng làm phức tạp thêm."
Trần Tư Diễm không muốn tranh luận, bèn nói: "Dọn cơm đi, gọi A Thao xuống ăn cơm."
Trình Khai Vận nhìn bố vợ không muốn bàn thêm, không nhịn được lắc đầu.
Trình Dư cầm điện thoại và ví, theo bản năng rẽ vào gara, nhìn thấy trong đó chỉ có một chiếc BMW và một chiếc Maybach trống trải, lúc này mới nhận ra mình vẫn còn đang trong giấc mơ. Những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn toàn cầu trong gara của cậu vẫn chưa bắt đầu được thu thập. Cậu vẫn chưa đủ 18 tuổi, không thể lái xe ra đường.
Trình Dư tức giận đứng trong gara một lúc, rồi đi ra ngoài. Gió đêm mát mẻ, ánh trăng như dòng suối, trong khu dân cư, người ta dễ dàng bắt gặp những người đang chạy bộ, dắt chó đi dạo hoặc tiêu cơm sau bữa tối. Những người hàng xóm thấy cậu hai nhà họ Trình, người luôn chăm chút đến vẻ ngoài một cách khắt khe, hôm nay lại mặc một bộ đồ ở nhà ra ngoài, không khỏi ngạc nhiên. Có người không nhịn được trêu: "Hôm nay sao ăn mặc giản dị thế này? Có phải lại cãi nhau với mẹ con không?"
Trình Dư nhìn lão già hơn 70 tuổi trước mặt, mặc một bộ đồ Tàu màu trắng, tay còn cầm một thanh kiếm Thái Cực có tua đỏ, ngay lập tức nhớ ra đó là chủ tiệm đồ cổ Thái Cận – Hoàng Thái Cận, cũng là thành viên của đội tập thể dục buổi sáng của ông ngoại mình. Cậu thay đổi sắc mặt, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào ông Hoàng."
Hoàng Thái Cận mỉm cười, gật đầu: "Đừng cứ tranh cãi với bố mẹ mãi. Còn nhỏ mà khí phách thế này, cẩn thận tổn hại đến sức khỏe đấy."
Trình Dư hoàn toàn đồng ý, gật đầu nói: "Ông nói đúng ạ. Từ nay cháu không thèm để ý đến họ nữa."
Hoàng Thái Cận bị câu trả lời trẻ con và bướng bỉnh của Trình Dư làm bật cười. Ông hỏi tiếp: "Giờ cháu định đi đâu? Có muốn đến nhà ông ngồi chơi không? Hai ông cháu mình đánh ván cờ."
Trình Dư không muốn đánh cờ. Lúc này cậu chỉ muốn ra ngoài uống vài ly.
Hoàng Thái Cận hơi sững lại, sau đó cười nói: "Cháu cũng đã 17 tuổi, sắp trưởng thành rồi. Uống một vài ly cũng chẳng sao. Nhưng đừng đi đến những nơi lộn xộn. Hay là để ông cháu mình uống với nhau một chút?"
Trong lúc đó, Trình Thao thở hổn hển từ phía sau chạy tới. Thấy Trình Dư đang đứng nói chuyện với Hoàng Thái Cận bên đường, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, giảm bước chân lại và tiến tới. Cậu chào hỏi Hoàng Thái Cận trước, rồi hỏi Trình Dư: "Em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng."
Trình Dư nghĩ một lúc rồi nói: "Lâu rồi em chưa ăn ở quán vỉa hè. Chúng ta đi ăn xiên nướng đi."
Trình Thao trong lòng nhẹ nhõm. Khi ra ngoài, anh còn nghĩ rằng Trình Dư sẽ không chịu để mình đi cùng. Bởi lẽ từ trước đến nay, Trình Dư luôn ôm nỗi bất mãn về việc bố mẹ thiên vị, đối xử lạnh nhạt với cậu. Hai anh em bình thường ít khi nói chuyện, nếu Trình Thao nói mười câu thì Trình Dư đáp lại một câu đã là may. Và đó cũng phải trong lúc Trình Dư đang có tâm trạng tốt.
Trình Thao mỉm cười nhẹ nhàng, đưa chiếc áo khoác trong tay cho Trình Dư: "Tối nay trời lạnh, em mặc vào đi."
Trình Dư nhận áo và mặc vào. Trình Thao không ngờ hôm nay em trai lại dễ chiều như vậy, tâm trạng càng phấn chấn. Anh lấy một gói kẹo sữa trong túi ra đưa cho Trình Dư: "Em đói rồi phải không? Ăn chút kẹo lót dạ trước nhé."
Trình Dư nhìn chằm chằm Trình Thao, đôi mắt đen láy trong suốt phản chiếu hình ảnh của Trình Thao. Với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lạnh lùng, cậu như một con báo tuyết đang nhìn con mồi. Một luồng cảm giác lo lắng mạnh mẽ như nổi da gà phát ra từ Trình Dư, khiến Trình Thao theo phản xạ lùi lại nửa bước, tưởng rằng mình đã làm gì khiến em trai không hài lòng, liền cẩn thận hỏi: "Sao thế? Có phải em không thích loại kẹo này không?"
"Không." Trình Dư không biểu lộ cảm xúc gì, xé vỏ và đưa viên kẹo vào miệng. Hương vị sữa đậm đà lan tỏa khắp không gian. Trình Dư híp mắt lại thưởng thức và thản nhiên nói: "Đi thôi."
Khu nhà mà nhà họ Trình ở là khu biệt thự, xung quanh không có trạm xe buýt nào. Hai anh em phải nhờ xe của hàng xóm chở ra trung tâm thành phố.
Trên suốt đường đi, sắc mặt của Trình Dư không tốt chút nào. Khuôn mặt không chút biểu cảm với khóe miệng hơi trễ xuống, khí chất lạnh lùng xa cách. May mà viên kẹo sữa phồng lên một bên má và hương thơm sữa nhẹ nhàng trong xe đã làm dịu bớt sự lạnh lùng đó. Cũng nhờ vậy Cũng nhờ vậy mà Trình Thao đã mạnh dạn trêu đùa Trình Dư vài lần. Cuối cùng trước khi xuống xe, anh cũng đã dỗ được em mình vui vẻ hơn.