Cậu thiếu niên với vẻ đẹp phi giới tính đó cứ ngồi trên bức tường cao, nhìn xuống đám du côn bên dưới và châm chọc: “Muốn dạy dỗ tôi sao, các người có tư cách à?”
Khi Bùi Diên nhìn thấy cảnh này, anh cảm giác như có ai đó gãi mạnh vào tim mình. Đến tận bây giờ, Bùi Diên vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ ngạo mạn của Trình Dư khi cậu vừa chơi dao vừa buông lời châm biếm.
Điều kỳ lạ là, vẻ ngoài của Trình Dư thừa hưởng từ mẹ cậu, Trần Linh Vận. Đường nét mềm mại, ngũ quan tinh tế và đẹp đẽ. Với gương mặt này, thông thường ở độ tuổi của Trình Dư sẽ mang một chút nữ tính yếu ớt.
Thế nhưng, bất kỳ ai quen biết Trình Dư đều không bao giờ liên tưởng cậu với từ "nữ tính." Tất cả là vì tính khí của Trình Dư quá bốc đồng và khí chất của cậu quá mạnh mẽ. Cách hành xử của cậu cũng vô cùng bá đạo. Bùi Diên đã quan sát nhiều năm, và chỉ có mẹ cậu – Trần Linh Vận, người mà bố Bùi Diên cũng hết lòng khâm phục, mới có thể áp chế được Trình Dư. Nhưng khi Trình Dư ngày càng lớn, ngay cả Trần Linh Vận cũng thường xuyên phải chịu thua trước con trai mình.
Đôi khi, Bùi Diên tự hỏi vì sao hai mẹ con họ lại thường xuyên đối đầu nhau như kẻ thù. Anh chỉ biết rằng Trình Dư lớn lên với ông bà ngoại và mãi đến khi sáu tuổi mới được Trần Linh Vận và Trình Khai Vận đón về Yến Kinh. Ban đầu, họ muốn Trình Dư học tiểu học ở Yến Kinh, nhưng Trình Dư đã lén mua vé tàu trở về quê mà không nói với ai. Lúc đó, Trần Linh Vận và Trình Khai Vận hoảng sợ, tưởng rằng Trình Dư bị bắt cóc. Ngay Trình Thao, vừa đi học về, không thấy em trai mình đâu, anh cũng sợ đến bật khóc và chạy đến nhờ Bùi Trấn Nam giúp đỡ tìm kiếm.
Hai gia đình báo cảnh sát và nhờ các mối quan hệ, mãi hai ngày sau mới nhận được cuộc gọi từ quê nhà, nói rằng Trình Dư đã trốn về quê. Trần Linh Vận tức giận đến mức bỏ hết công việc, bay về quê chỉ để kéo Trình Dư ra đánh cho một trận. Sau đó, Trình Dư tiếp tục học tiểu học ở quê cho đến khi lên cấp hai mới được đón về Yến Kinh, cùng với ông bà ngoại.
Bùi Diên có thể hiểu được sự gắn bó của Trình Dư với ông bà ngoại, nhưng anh không hiểu vì sao Trình Dư lại ghét mẹ mình đến vậy. Như lần này họ tranh cãi cũng chỉ vì Bùi Diên vô tình nói: “Cậu bướng bỉnh quá nên mới khiến dì giận. Nếu cậu nhún nhường một chút, dì sẽ không mắng cậu mãi đâu.”
Bùi Diên không biết tại sao câu nói đó lại khiến Trình Dư tức giận đến mức suýt nữa anh đã mất mạng. Anh cảm thấy mình xứng đáng biết rõ lý do, không thể để mình vô duyên vô cớ bị đẩy xuống nước như vậy được. Ít nhất anh cũng phải biết đôi chút về quá khứ của Trình Dư.
Trình Dư liếc nhìn Bùi Diên. Đôi mắt của cậu thừa hưởng từ Trần Linh Vận, là kiểu mắt phượng điển hình. Đuôi mắt cong vυ't, dài và hẹp. Khi nhìn người khác với gương mặt không cảm xúc, ánh mắt đó trông khá dữ tợn. Nhưng ẩn sau sự dữ dằn ấy lại có một ánh nhìn lưu chuyển kỳ lạ, khiến mỗi lần Bùi Diên nhìn thấy đều cảm thấy tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc. Và rồi anh lại không kìm được mà cố gắng đến gần để dỗ dành Trình Dư.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Bùi Diên nở nụ cười nịnh nọt, vừa giả vờ sợ hãi vừa tỏ vẻ dễ thương: “Mình chỉ tò mò thôi mà. Cậu xem chúng ta quen nhau bao lâu rồi mà mình chẳng biết gì về quá khứ của cậu cả. Anh cậu cũng chẳng bao giờ kể, nói là phải tôn trọng sự riêng tư của cậu… cậu kể mình nghe chút đi.”
Trình Dư nhìn chằm chằm vào Bùi Diên, không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo như sao băng. Một lúc lâu sau, ngay khi Bùi Diên định bỏ cuộc thì Trình Dư từ từ mở miệng: “Cậu có biết tên của tôi từ đâu mà có không?”
Bùi Duyên lập tức phấn chấn, vội đáp: “Tất nhiên là biết. ‘Dư’ có nghĩa là văn hay, phong cách thanh tao, lời nói nhã nhặn, có học thức, còn có nghĩa là tươi tốt. Là một cái tên rất hay. Nghe nói ông ngoại cậu đặt cho cậu mà.”
“Ban đầu, tên tôi là Trình Dư. Chữ "Dư" trong ‘dư thừa’ ấy.” Trình Dư cúi đầu, từ tốn gọt vỏ táo: “Tôi kém Trình Thao mười tháng, là ngoài ý muốn mà có. Lúc đó, ở quê tôi chính sách kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, Trần Linh Vận vốn định bỏ tôi. Nhưng khi đến bệnh viện phá thai, bác sĩ nói tử ©υиɠ của bà ấy quá mỏng, nếu cố tình phá thai thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
Trần Linh Vận bất đắc dĩ phải sinh ra cậu, nhưng vì chuyện đó mà bà ấy mất công việc mình vốn đang làm. Khi đi đăng ký khai sinh cho cậu, bà ấy tùy tiện đặt tên cậu là Trình Dư. Vì trong mắt Trần Linh Vận, cậu là thừa thãi, vốn không nên tồn tại. Chỉ là một gánh nặng khiến bà ấy vướng bận. Đó là lý do sau khi sinh cậu ra, bà bỏ cậu ở quê hơn sáu năm mà chẳng thèm quan tâm.
Trình Dư nhìn Bùi Diên, lạnh lùng nói: “Câu chuyện chỉ có vậy, đơn giản và nhạt nhẽo. Hài lòng chưa?”
Chương 4
Bùi Diên nghẹn lời. Anh nhìn Trình Dư với ánh mắt đầy xót xa, nhưng cũng biết rõ nếu an ủi cậu vào lúc này, với tính cách của Trình Dư, chắc chắn cậu sẽ xấu hổ mà nổi giận. Bùi Diên nghĩ một lát, rồi rụt hai chân lại, tựa vào đầu giường, giả bộ sợ sệt, đáng thương nhìn Trình Dư: “Sao lại nhìn tớ dữ dằn vậy? Tớ sợ đấy!”
Trình Dục: “...”
Biểu cảm của Trình Dư rất khó tả, đầy chán ghét và ghê tởm. Cậu vừa xoa cánh tay vừa hừ lạnh, liếc Bùi Diên với ánh mắt khinh bỉ, như thể không muốn đôi co với kẻ ngốc. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại khẽ thở phào. Thực ra, vừa nãy cậu đúng là đầu óc có vấn đề, chẳng hiểu sao lại nói ra chuyện riêng tư như thế. Nếu Bùi Diên lộ vẻ thương hại, hoặc cười nhạo như mấy đứa trẻ ở quê rằng cậu “có cha sinh mà không có mẹ nuôi,” hoặc giống như những người họ hàng kia, cảm thấy cậu cứ mãi để bụng chuyện của Trần Linh Vận là quá nhạy cảm và làm quá, thì có lẽ Trình Dư sẽ không kiềm chế được mà đấm người ta một trận.
May mắn thay, Bùi Diên chẳng nói gì, chỉ cười đùa qua chuyện như mọi khi. Trình Dư cười thầm, dù Bùi Diên thường nghĩ quẩn quanh, thích cãi nhau với cậu, nhưng tính cách vô tư, không quá câu nệ lại khiến người khác thấy thoải mái.
Nghĩ vậy, Trình Dư đưa quả táo đã gọt xong cho Bùi Diên rồi đứng dậy: “Tôi ra ngoài một chút.”
Với tính cách cứng đầu nhưng mềm lòng của Trình Dư, Bùi Diên thấy lo không biết cậu có định ra ngoài khóc một mình không. Anh vội hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Trình Dư không nhận ra sự lo lắng của Bùi Diên, thản nhiên đáp: “Tôi đi kiểm tra sức khỏe."