Sau Khi Sống Lại Phản Diện Chỉ Muốn Làm Biếng

Chương 3

Trong cơn mơ màng, Trình Dư nghe thấy âm thanh ồn ào, hỗn loạn vang lên. Không kìm được, hắn muốn nổi điên. Trong những năm cuối cùng còn làm quản lý ở C&C Trang Sức, Trình Dư nổi tiếng là người nắm quyền lực cao và tàn nhẫn, khiến cho không một nhân viên hay đối tác nào dám to tiếng trước mặt hắn. Ngay cả khi bị Trình Thao nhốt vào viện dưỡng lão, bệnh tình ngày càng nặng khiến hắn trở nên thất thường, nhưng các nhân viên y tế cũng không dám tạo ra bất kỳ tiếng động nào trước mặt hắn. Vì vậy, Trình Dư đã quen với sự yên tĩnh, đặc biệt là khi nghỉ ngơi.

Nhưng giờ đây, âm thanh bên ngoài khiến hắn đau đầu nhức óc, không tài nào ngủ nổi. Hắn bất ngờ mở mắt, tức giận quát lớn: "Tất cả im miệng cho tôi!"

Những người xung quanh đang hoảng sợ và la hét bỗng giật mình vì tiếng quát đầy giận dữ của Trình Dư, khiến không khí im lặng trong vài giây. Nhưng ngay sau đó, tiếng kêu cứu càng ồn ào hơn: "Nhanh lên, cứu người! Có người bị rơi xuống nước!"

Trình Dư kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái ao cá lớn trước mặt cùng đám người đang chạy tán loạn xung quanh. Đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.

Bất ngờ, có người hét to: "Mau gọi 120, gọi cho thư ký của Tổng giám đốc Bùi. Thiếu gia nhà họ Bùi rơi xuống nước rồi!"

Thiếu gia nhà họ Bùi? Bùi Diên?

Đồng tử của Trình Dư co rút vì kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã phản xạ tự nhiên, nhảy xuống nước, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Bùi Diên.

Đám đông ồn ào lại im bặt một lần nữa. Sau đó, tiếng kêu hoảng loạn càng thêm to hơn: "Không hay rồi, thiếu gia nhà họ Trình cũng nhảy xuống nước rồi!"

Trong làn nước đυ.c ngầu của ao cá, Trình Dư mở to mắt, cố gắng tìm kiếm Bùi Diên. Khi Bùi Diên mất mạng năm đó, Trình Dư liên tiếp phải đối mặt với sự ra đi của ông bà ngoại, rồi bị Trần Linh Vận đẩy sang nước ngoài. Ở tuổi 17, Trình Dư bị ném vào một môi trường hoàn toàn xa lạ, không thông thạo ngôn ngữ và vẫn còn chấn động tinh thần. Lại thêm những lời đồn đại vu oan rằng hắn đã hại chết ba người. Từ đó, hắn bắt đầu tự hủy hoại mình, chìm đắm vào rượu chè, đua xe, và những trò chơi mạo hiểm. Lặn là một trong những trò mạo hiểm đầu tiên hắn chọn để tự tìm đến cái chết.

Vì vậy, so với những người dân bản địa và nhân viên cứu hộ khác, Trình Dư nhanh chóng lặn khắp ao và tìm thấy Bùi Diên bị đá đập vào đầu bất tỉnh. Trình Dư kéo Bùi Diên lên mặt nước, kiệt sức hoàn toàn khi vừa trồi lên.

"Đã tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!" Nhân viên cứu hộ gần đó lập tức bơi tới và đỡ lấy Bùi Diên.

Trình Dư gắng sức bơi vào bờ, đẩy đám người vây quanh Bùi Diên ra, quỳ một gối xuống và thực hiện những động tác hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo một cách thuần thục. Bùi Diên, vốn đang bất tỉnh, bất ngờ thở dốc và nôn ra vài ngụm nước. Trong lòng Trình Dư trở nên nhẹ nhõm, hắn chuẩn bị đứng dậy thì có một bàn tay lớn đặt lên lưng hắn. Bùi Diên, vẫn chưa mở mắt, nhếch mép nói với giọng nghịch ngợm: "… Cậu đã cướp nụ hôn đầu của tôi rồi, phải chịu trách nhiệm với tôi đấy nhé~"

Chương 2

Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Yến Kinh.

Một nhóm người tụ tập bên ngoài phòng cấp cứu, lo lắng dõi theo quá trình bác sĩ kiểm tra cho Bùi Diên. Thiếu gia này là con trai của Bùi Trấn Nam, Chủ tịch tập đoàn khoáng sản Bùi Thị, nhà cung cấp nguyên liệu chính lớn nhất cho C&C Trang Sức. Nếu có chuyện gì xảy ra trong chuyến tham gia hoạt động ngoại khóa cùng hai anh em nhà họ Trình, họ sẽ không thể chịu nổi trách nhiệm.

Trình Dư đứng bên ngoài khu khám bệnh, cúi đầu gọi điện thoại cho ông bà ngoại: "… Không ai sao cả, Bùi Diên cũng đã tỉnh rồi… Đang làm kiểm tra ở bệnh viện, ông bà cứ ở nhà đi, không cần đến đây đâu. Mẹ con sẽ lo liệu ổn thỏa…"

Vừa nói xong, Trình Dư nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía trước. Cậu ngẩng đầu lên, thấy Trình Khai Vận và vợ đi tới, còn có một nhóm trợ lý vây quanh. Hai người, một người mặc vest lịch lãm, vẻ ngoài nho nhã, một người trang điểm tinh tế, phong thái sắc bén. Những ký ức đã mờ nhạt về người đã khuất bỗng sống dậy rõ ràng trước mắt. Trình Dư siết chặt điện thoại, đầu óc còn chưa kịp sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn thì đã thấy Trần Linh Vận, trong đôi giày cao gót tám phân, nhanh chóng bước đến trước mặt cậu. Không nói một lời, bà vung tay tát mạnh vào mặt cậu—

"Bốp!"

Tiếng tát vang lên khắp trước khu khám bệnh, khiến đám đông ồn ào lập tức im lặng. Những người qua lại, bao gồm cả nhân viên y tế lẫn người nhà bệnh nhân, đều lén lút nhìn về phía họ.

Trình Dư nghiêng đầu sang một bên, dùng lưỡi liếʍ nhẹ vào má trong miệng, rồi đưa mu bàn tay phải đè lên gò má trái nóng rát, sưng tấy vì bị đánh. Tiếng quát nghiêm khắc của Trần Linh Vận vang lên bên tai: "… Sao tôi lại sinh ra cái thứ chuyên gây chuyện, đánh đấm lung tung như cậu. Mới có chút xíu tôi không để mắt là đã gây họa lớn thế này rồi. Nếu Bùi Diên mà có mệnh hệ gì, cậu bảo tôi phải ăn nói thế nào với Bùi thúc?"

"Được rồi! Được rồi!" Trình Khai Vận vội vã ngăn cản khi thấy vợ mình tát con trai giữa đám đông. Xung quanh có bao nhiêu người qua lại, không chừng còn có cả phóng viên. "Giữa thanh thiên bạch nhật, bà cũng phải để con nó còn chút thể diện. Có gì thì về nhà nói."

Trình Thao, đi phía sau bố mẹ, chen vào giữa đám đông và đứng chắn trước mặt Trình Dư. Anh quay sang hỏi em trai: "Bùi Diên ở phòng nào? Dẫn bọn anh đến xem cậu ấy."

Ngừng lại một chút, Trình Thao bổ sung: "Bác Bùi cũng sắp đến nơi rồi."

Nghe vậy, Trần Linh Vận dịu giọng hơn, lạnh lùng quát Trình Dư: "Còn đứng đờ ra đó làm gì?"

Trình Dư không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng đi dẫn đường cho mọi người đến phòng cấp cứu. Trần Linh Vận nhìn theo bóng dáng của cậu, cơn giận lại bùng lên: "Nhìn nó kìa, rõ ràng là miệng thì không phục, lòng thì càng không phục. Chắc lại đang âm thầm trách móc tôi. Nó gây ra chuyện lớn như thế này mà tôi không được quyền nói sao?"

Trình Khai Vận chỉ biết đau đầu, vội vàng dỗ dành vợ: "Đâu có đâu? Anh thấy A Dư rõ ràng là biết lỗi rồi, nhưng xấu hổ không dám mở miệng, nên mới im lặng. Con trai mà, lòng tự trọng ai chẳng cao."

Trần Linh Vận hừ lạnh một tiếng: "Nó mà có tự trọng? Nếu có thì thi cuối kỳ đã không chỉ được 500 điểm, xếp thứ mười từ dưới lên trong lớp. Tôi thấy nó chẳng hề có tự trọng, đúng là đồ lì lợm không biết xấu hổ."

Trình Khai Vận gãi đầu, không biết phải nói gì để xoa dịu vợ. Mẹ con nhà này cứ như trời sinh ra để đối đầu nhau vậy.

Trần Linh Vận sau khi trút hết cơn bực tức, khi bước vào phòng khám nháy mắt sắc mặt trở nên hiền hòa như gió xuân. Bà thấy Bùi Diên đang ngồi trên giường bệnh được bác sĩ khám liền quan tâm hỏi: "Diên Diên, con thấy trong người thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?"