Chương 11
Sáng hôm sau, Diệp Minh Chiêu bị đánh thức bởi cuộc gọi từ Ngọc Minh Trạch.
"Tối qua tôi có một ý tưởng bất chợt và đã chỉnh sửa lại một chút kịch bản." Ở đầu dây bên kia, giọng của Ngọc Minh Trạch vì phấn khích và thức đêm mà trở nên khàn khàn: "Tôi đã gửi kịch bản sửa đổi cho cậu, cậu xem qua trước nhé... khụ khụ..."
Ngọc Minh Trạch ho khan vì cổ họng bị khô, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Xem thử lúc nào cậu có thời gian, chúng ta sẽ đọc lại kịch bản trước khi khai máy."
"Hay để tôi tìm hai thầy dạy diễn xuất theo cậu vào đoàn?" Ngọc Minh Trạch có chút lo lắng. Dù Diệp Minh Chiêu có tài năng vượt trội, nhưng cậu vẫn là một người mới hoàn toàn không có kinh nghiệm diễn xuất. Lần đầu tiên tham gia quay phim mà phải đóng cùng lúc hai vai, có thể sẽ khiến cậu gặp khó khăn trong quá trình quay.
"Được thôi." Diệp Minh Chiêu chưa bao giờ qua loa với công việc.
Mặc dù mục đích của việc tham gia thử vai là để tạo cơ hội gặp gỡ Chu Thanh Dật, nhưng đã vượt qua buổi thử vai và ký hợp đồng với đoàn phim, Diệp Minh Chiêu sẽ không để sự thể hiện của mình ảnh hưởng đến quá trình quay phim của đoàn.
Vì vậy, việc tham gia khóa huấn luyện diễn xuất cấp tốc trước khi quay phim chính thức là rất cần thiết.
Sau khi cúp máy, Diệp Minh Chiêu nhìn vào đồng hồ, chuẩn bị sạc điện thoại thì ánh mắt vô tình lướt qua một mẩu giấy ghi chú đặt trên tủ đầu giường. Trên đó ghi một cái tên và một địa chỉ.
Ký ức từ đêm qua lập tức trở lại trong đầu cậu.
"Cậu đã sống ở nhà họ Diệp suốt mười tám năm, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc tìm cha mẹ ruột của mình chưa?"
Tay Diệp Minh Chiêu đang lắc ly rượu bỗng khựng lại, cậu chậm rãi đứng dậy, từ từ tiến lại gần Chu Hành Dật. Dưới ánh trăng dịu dàng, hai gương mặt của họ càng lúc càng gần nhau, ánh nước lấp lánh trong hồ bơi phản chiếu lên khuôn mặt họ những mảng sáng tối lẫn lộn. Đôi mắt đen sâu thẳm của Diệp Minh Chiêu khóa chặt ánh mắt đen trắng rõ ràng của Chu Hành Dật, rồi đột nhiên cậu bật cười.
Giọng cậu nhẹ nhàng, quyến rũ như tiếng thì thầm của người tình, lại cũng như tiếng rít của loài rắn độc: "Vong ơn bội nghĩa không phải là đức tính tốt đâu!"
"Đó là món quà cảm ơn," Chu Hành Dật sửa lại. Anh thuận tay nhặt tờ giấy ghi chú và cây bút trên bàn, viết xuống một cái tên và một địa chỉ: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhận ra một điều. Để đáp lại, tôi nghĩ cậu nên biết điều này."
Hồi tưởng kết thúc.
Diệp Minh Chiếu nhìn mẩu giấy màu vàng nhạt, từ từ vo nó thành một nắm nhỏ.
Một con thú dễ dàng mềm lòng như vậy, dù có móng vuốt sắc bén đến đâu, cuối cùng cũng sẽ trở nên cùn nhụt.
Tuy nhiên, đáp lại sự giúp đỡ, Diệp Minh Chiêu vẫn gọi cho thám tử tư có mối quan hệ thân thiết với Chu Hành Dật, yêu cầu điều tra tung tích của Hoa Nhụy.
Cậu tin rằng Chu Hành Dật sẽ sớm biết kẻ thù thực sự của mình là ai!
Và cũng hy vọng rằng sắp tới, Chu Hành Dật sẽ dồn hết năng lượng của mình vào Hoa Nhụy. Diệp Minh Chiêu còn nhiều việc khác phải xử lý, tạm thời không có thời gian chơi trò báo thù cùng Chu Hành Dật.
"Cậu nói gì cơ?" Ngọc Minh Trạch nhìn Diệp Minh Chiêu với vẻ mặt bối rối, không hiểu ý tưởng của cậu: "Cậu muốn đăng quảng cáo tuyển dụng trên tạp chí thời trang để tìm nhà thiết kế trang sức và trang phục cho đoàn phim chúng ta? Sao lại có ý tưởng đó?"
"Tôi đã xem qua kịch bản, trong đó có rất nhiều tình tiết liên quan đến thiết kế trang sức và trang phục." Chẳng hạn như thân phận của nhân vật chính Cố Minh Triều là một nhà thiết kế trang sức, và tập đoàn Cố Thị cũng là một công ty chủ yếu kinh doanh trang sức. Nghề nghiệp của nữ phụ – vị hôn thê của anh ta – cũng là nhà thiết kế thời trang. Nhiều tình tiết trong phim xoay quanh hai ngành nghề này.
Do đó, sau khi đọc xong kịch bản, Diệp Minh Chiêu cho rằng việc tuyển dụng những nhà thiết kế trang sức và trang phục tài năng từ khắp nơi tham gia vào quá trình quay phim sẽ giúp đội ngũ sáng tạo hoàn thành tốt hơn tác phẩm.
Ngọc Minh Trạch gãi đầu: "Tôi hiểu ý cậu, nhưng chúng ta chỉ đang đóng phim thôi, không cần phải làm rầm rộ đến thế."
"Tại sao không?" Diệp Minh Chiêu tò mò hỏi lại: "Tôi biết trước khi khai máy, đoàn phim sẽ có một khoảng thời gian chuẩn bị cho công việc tiền kỳ. Tại sao không tận dụng khoảng thời gian đó để tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức và trang phục? Nhà thiết kế thắng giải có thể tham gia toàn bộ quá trình quay phim của Vương tử ăn mày và thiết kế các đạo cụ quan trọng. Chúng ta có thể lập một trang web chính thức dưới danh nghĩa đoàn phim và khuếch trương danh tiếng. Như vậy vừa thể hiện được sự chuyên nghiệp của đoàn phim, vừa giúp tăng cường tiếng tăm cho bộ phim. Còn hơn là chỉ dựa vào các bức ảnh hậu trường để giữ độ nóng như các anh đã nói trước đây."
Ngọc Minh Trạch và vài người sáng lập khác nhìn nhau, bỗng cảm thấy đề xuất của Diệp Minh Chiêu dường như rất khả thi.
"Chỉ là," có người nhíu mày, do dự nói: "Như vậy, chi phí chúng ta phải đầu tư sẽ tăng lên."
"Có thể liên hệ với vài tạp chí thời trang và các nhãn hiệu lớn, xem họ có ý định tài trợ cho buổi chụp hình và cuộc thi của chúng ta không," Diệp Minh Chiêu nhìn vào vẻ mặt lo âu của Ngọc Minh Trạch, ngừng lại một chút rồi mỉm cười nói: "Chuyện này giao cho tôi xử lý. Khi tôi làm việc ở tập đoàn Diệp, tôi đã từng hợp tác với một số thương hiệu."
Ngọc Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Vậy giao cho cậu nhé."
Do dự một lúc, Ngọc Minh Trạch không kìm được hỏi một câu ngớ ngẩn: "Tại sao chúng ta không trực tiếp tiếp xúc với những nhà thiết kế mới nổi, xem phong cách thiết kế của ai phù hợp với yêu cầu của chúng ta?" Tại sao lại phải làm mọi việc trở nên phức tạp như vậy?
Phải biết rằng việc tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức và thời trang, từ giai đoạn chuẩn bị đến vòng chung kết, ít nhất cũng phải mất từ hai đến ba tháng, chưa chắc đã đạt được sự chú ý và tiếng vang mà họ mong muốn. Trong khi đoàn phim của họ chỉ còn một tháng nữa là khởi quay!
Diệp Minh Chiêu giãn đôi mày, kiên nhẫn giải thích: "Khương Tử Nha câu cá cũng cần người tự nguyện mắc câu. Chúng ta chủ động tiếp xúc với người khác, chưa chắc họ đã sẵn lòng hợp tác với chúng ta, thậm chí còn vô tình làm giảm giá trị của đoàn phim."
Diệp Minh Chiêu muốn dẫn dụ người ta vào cái bẫy, nhưng không có ý định dùng danh tiếng của đoàn phim để nâng đỡ người khác.
"Hơn nữa, trong phim cũng có cảnh nam chính sau khi mất trí nhớ, dưới sự khích lệ của nữ chính, đã tham gia một cuộc thi thiết kế. Việc chúng ta tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức và thời trang ngoài đời thực cũng có thể kết nối với tình tiết trong phim."