Thiếu Chủ Bắt Quỷ Quậy Dị Giới Phát Khùng

Chương 3

Cô cất tập tài liệu, vẻ mặt hơi khó xử nhìn năm người: “Các anh xem… tôi nói cũng không có tác dụng.”

Người dẫn đầu bước lên trước cô, khí thế lạnh lùng bao trùm, cặp vợ chồng run rẩy.

Anh ta trầm giọng nói: “Nhà họ Phương sẽ bù đắp đầy đủ cho hai người, nhưng sau này không muốn nghe thấy từ miệng hai người bất cứ tin tức gì về cô Tri Tín, nếu không…”

Nói rồi anh ta giơ tay lên, cửa sổ kính trong phòng khách lập tức vỡ tan, người phụ nữ trung niên thét lên một tiếng, hoảng loạn giẫm lên chân mình, tự ngã lăn ra đất, mặt người đàn ông tái mét.

Ông ta hiểu rằng đây là người không thể trêu chọc, liền vội vàng hét lên: “Được, được, chúng tôi đồng ý, các người đưa cô ấy đi ngay bây giờ!”

So với tiền tài, rõ ràng mạng sống quan trọng hơn.

Tri Tín trợn to mắt, gương mặt non nớt thoáng hiện lên chút bối rối, đây không phải là thế giới bình thường sao, vừa nãy, đó là gì?

Cặp vợ chồng nhanh chóng ký vào tờ giấy chấm dứt quan hệ cha mẹ con cái, còn ký thêm một bản hợp đồng bảo mật cấp cao của nước Đông Hạ. Người đàn ông run rẩy nói: “Được rồi, các người có thể đi rồi!”

Năm người thanh niên vest đen kính đen để lại một khoản tiền lớn, mời Tri Tín lên xe.

Động tác cực kỳ nhanh chóng, từ đầu đến cuối chưa đầy một giờ, tất cả đồ đạc của Tri Tín đã được chuyển đi, nhanh đến mức cô chỉ kịp thay một bộ đồ, áo sơ mi trắng, quần jean.

Tri Tín đứng ngơ ngác trong gió: “...”

Cô quay đầu nhìn cặp vợ chồng có vẻ chột dạ, cùng căn nhà cô đã trú ngụ nhiều năm qua, cuối cùng cúi người thật chỉnh tề, nói:

“Mấy năm qua, cảm ơn hai người đã chăm sóc, làm phiền hai người rồi. Tuy không có tình cha mẹ, nhưng cũng ít nhiều có ơn nuôi dưỡng.”

“Từ nay về sau, mong mỗi người đều an ổn.”

Nói xong, cô không chút do dự rời đi, từ nay về sau chính là người xa lạ.

Cặp vợ chồng thở phào nhẹ nhõm, phập một tiếng đóng cửa lại.

Nuôi đứa trẻ này hơn năm năm, vẫn không thể nảy sinh tình cảm gì, nhưng cũng đã lường trước.

Ngay từ khi nhận nuôi, hai bên đã có thỏa thuận, chỉ coi như người lạ, bây giờ có được một khoản tiền lớn, xem như không ai nợ ai.

Tri Tín nhìn thoáng qua nơi mà cô đã sống nhiều năm, lặng lẽ siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên chút mong chờ.

Cô xoay người, bước lên xe, thử hỏi:

“Xin hỏi, bây giờ có thể cho tôi biết ai đã bảo các anh đến không?”