Lam Tinh, nước Đông Hạ, thành phố Lâm Thủy.
Ngày 13 tháng 7 năm 2033.
Đang giữa mùa hè, cái nóng như thiêu đốt tràn lên cành lá, bóng râm dưới tán cây lay động như đang khiêu vũ. Tiếng ve râm ran không ngớt, một chú chim đậu xuống ban công tầng ba.
Một giọng nói ngạc nhiên vang lên, khiến chú chim đang đậu phải bay vυ't đi.
“Các anh đang nghiêm túc đấy à?!”
Trong phòng, một cô gái mặc bộ đồ ngủ đơn giản, mái tóc đen dài suôn mượt xõa tự nhiên, toát lên vẻ ngoan hiền, một sợi tóc dựng lên ngơ ngác. Đôi mắt sáng ngời vốn trong veo, lúc này đầy vẻ kinh ngạc.
Trước mặt cô là năm chàng trai trẻ trong bộ vest đen và kính đen, tay trái đặt lên ngực, tay phải để sau lưng, hơi cúi người, tỏ ra vẻ kính trọng vừa phải.
Giọng họ vang dội, đồng thanh nói:
“Cô Tri Tín, chúng tôi chờ cô đã lâu!”
Cô gái giật mình lùi lại một bước, trên mặt nở nụ cười gượng gạo, trong lòng thì gào thét: [Con mẹ nó!]
Đây là cảnh tượng "Long Vương trở lại" kinh điển nào thế này? Đang chơi trò gì vậy?
Mẹ nó, cô chỉ là một học sinh, hơn nữa còn là học sinh dốt nát!
Cuộc đời cô xuyên không mười lăm năm, chăm chỉ đi học, thoải mái sống kiểu buông xuôi, được xem như một tồn tại mờ nhạt trong trường.
Bây giờ đang dưng lại có năm người đàn ông từ trên trời rơi xuống, chạy đến bảo cô:
“Em gái, thật ra em là đứa con lưu lạc của một thế gia bí ẩn đấy, hãy theo chúng tôi về xây dựng gia tộc đi.”
Cô điên mất thôi!
Chờ mười lăm năm không thấy hệ thống chế độ điên cuồng xuất hiện, cuối cùng lại nhận được một thông báo sẽ phải rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng?
Ông trời ơi, người đang đùa giỡn con đấy à?
Tri Tín cười gượng gạo: “Tôi có thể từ chối không?”
Người dẫn đầu trong nhóm đẩy gọng kính trên mũi, mang theo khí thế không thể cưỡng lại:
“Xin lỗi, huyết mạch của gia tộc lưu lạc bên ngoài, bắt buộc phải quay về.”
Cô gái nhắm mắt lại.
“Đây đâu phải là xin lỗi, đây là muốn lấy mạng tôi thì có…”
Tri Tín chống trán, hơi cúi đầu thu ánh mắt lại, khẽ thở dài: “Các anh hơi ép người quá đáng rồi đấy.”
“Nếu làm phiền cô chủ, xin hãy tha thứ!”
Tri Tín: “...”
Ai cũng biết, xuyên đến thế giới khác, trở về gia tộc, chắc chắn sẽ có một màn mưa gió đẫm máu.
Nào là từ hôn, thế thân.
Tôi chỉ muốn buông xuôi, có được không?
Trong lúc âm thầm đảo tròn mắt, Tri Tín như chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng khựng lại.
Tri Tín trầm mặc một lát, trong mắt lóe lên một tia sáng, ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng lịch sự: “Các anh chắc chắn không tìm nhầm người chứ? Có thể nói cho tôi chi tiết đã bị mất của tôi không?”
Người phụ nữ trung niên bên cạnh cô không thể nhìn nổi nữa, nhẹ nhàng quát lên:
“Tri Tín! Sao con lại nói chuyện với các vị đây như thế!”
Người phụ nữ trung niên có thân hình hơi đẫy đà xoa xoa tay, trong giọng nói đầy vẻ kích động như trúng số độc đắc.
Ai biết được đứa con gái nhút nhát ngốc nghếch này lại là người của gia tộc nào đó chứ?
Dù chưa nghe qua, nhưng chắc chắn là gia đình giàu có rồi.
“Các vị chắc chắn con gái của chúng tôi là người nhà họ Phương sao? Tôi và chồng chỉ là dân thường, mấy năm nay chi phí của Tri Tín quả thật không ít, không biết liệu…”