Chương 7: Lừa dối
Sở quản gia sửng sốt, lập tức cười nhạt nói: “Đối với gian tế như hắn, Tiêu vương phủ xử trí như thế nào, chẳng lẽ còn phiền tới Nhị điện hạ hỏi thăm sao?”Trong phòng thẩm vấn nho nhỏ bỗng nhiên trầm mặc, Huyền Lăng Diệu trầm giọng nói: “Vậy ngươi có thể thỉnh Tiêu vương gia ra đây cho ta gặp không? Tốt xấu gì ta cũng đường đường là Nhị hoàng tử của Đông Huyền, Tiêu vương gia không muốn tới tiếp sao?”
“Thục Xuyên chúng ta sao dám lạnh nhạt Nhị điện hạ? Bất quá thật sự không khéo, Vương gia mấy ngày trước đã đi thị sát dân tình, ba ngày sau mới trở về, trong thời gian này xin Nhị điện hạ hãy an tâm mà chớ nóng nảy, ở trong Vương phủ chờ, huống hồ chuyện thích khách vẫn chưa điều tra rõ, lo nghĩ cho an toàn của Nhị điện hạ, cũng là chuyện mà Vương phủ cần làm.” Sở quản gia đứng dậy, cung kính khom lưng, ngữ khí nhàn nhạt nhưng câu nào câu nấy đều mang theo uy nghiêm không thể từ chối.
Huyền Lăng Diệu cười lạnh nói: “Quản gia là đang giam lỏng ta sao?”
“Không dám.”
“Mà thôi, ký lai chi, tắc an chi(*).” Huyền Lăng Diệu ngưng mắt nhìn đối phương trong chốc lát, nhẹ giọng nói, “Bất quá, Địch hiền là Đông Huyền thái phó của ta, còn thể đem hắn thả ra?”
(*)Ký lai chi, tắc an chi: chuyện đã vậy rồi, cũng chỉ có thế làm theo.
Sở quản gia hướng Lãng Phong gật đầu, Lãng Phong ôm quyền nói: “Địch thái phó đều rất khỏe mạnh, để giữ an toàn, tạm thời đang ở trong lao, mong điện hạ thứ lỗi, mời Nhị điện hạ theo Lãng Phong.”
Lãng Phong dẫn Huyền Lăng Diệu ly khai phòng thẩm vấn, rẽ trái rồi rẽ phải một hồi lâu, trước mắt hai người bỗng nhiên xuất hiện một lao phòng lớn. Nói là phòng, nhưng kích thước to lớn chả khác gì một tòa phủ đệ. Trước cự môn màu đen có rất nhiều ngục tốt, ở cao cao hai bên trái phải là đài quan sát, trên đài có một cái chuông thật to, khi nào nguy cấp sẽ dùng tới, mỗi thời mỗi khắc đều có người thay phiên canh gác.
Lãng Phong lấy ra một lệnh bài màu vàng có khắc chữ Phong, sai người mở cửa, hướng Huyền Lăng Diệu hữu ý vô ý (như có như không) mà nói: “Lao ngục này là nơi giam giữ phạm nhân quan trọng, ngoại trừ Vương gia, chỉ có thuộc hạ được phép tự do ra vào, những người còn lại, thậm chí là quản gia đại nhân, nếu không có lệnh cũng không được tùy ý đi vào.”
Huyền Lăng Diệu lặng lẽ không nói, nhưng trong lòng lạnh lùng, là đang cảnh cáo y đừng có chủ ý gì, hay động tay động chân gì sao?
Đi vào trong lao phòng mới cảm thấy nơi này thật sự rất âm trầm.
Một đường đi vào, có rất nhiều cửa đá rộng mở, những gian phòng này hoàn toàn không có cửa sổ, trên cửa đá chỉ có một lỗ nhỏ đủ để đưa thức ăn vào, Huyền Lăng Diệu lơ đãng nhìn vào bên trong, dĩ nhiên là treo đầy đủ loại hình cụ, loại gì cũng có, hình dáng kinh khủng, thật sự khó nói nên lời.
Huyền Lăng Diệu từ nhỏ sống trong cung cũng đã thấy qua mấy thứ này, nhưng không có sợ hãi, chỉ có chán ghét.
Lãng Phong đi trước dẫn đường, một cái cửa đá bên trái bỗng nhiên “ầm ầm” mở ra, một người nam nhân cả người đầy máu ngã xuống đất, máu tươi đỏ thẫm cả một vùng, toàn thân đầy vết roi, vết thương trên lưng rách toạc cả ra, không biết là thịt hay là gì đang lồi ra ngoài, nhìn thấy mà giật mình.
“Chuyện gì xảy ra?!” Lãng Phong phẫn nộ quát.
Trong cửa đá xuất hiện hai tên ngục tốt kinh hãi quỳ xuống nói: “Lãng Phong đại nhân bớt giận, tiểu nhân sẽ đem thi thể này xử lý. Mau lên! Đem ra ngoài!”
Lãng Phong nhìn Huyền Lăng Diệu một cái, nói: “Nô tài làm việc bất lợi, thỉnh Nhị điện hạ đừng để trong lòng.”
Huyền Lăng Diệu hơi nhíu mày, lòng bàn tay nắm chặt chảy cả mồ hôi. Bên tai chợt nhớ tới lời Sở quản gia…
“Tây Sở gian tế theo Nhị điện hạ vào đây, ở trong lao không chịu nổi cực hình, đã khai hết rồi.”
Sở Khiếu…
Cuối lầu một là cửa ra vào của địa lao (hầm giam), thềm đá băng lãnh kéo dài xuống dưới, trong không khí mang theo mùi thối rửa khó ngửi, Huyền Lăng Diệu vừa bước xuống địa lao, chỉ cảm thấy một cổ âm khí lạnh lẽo đập vào mặt mình.
Địa lao âm u mà ẩm ướt, hai bên trái phải dày đặc lưới sắt, lạnh lùng ánh lên hàn quang. Người trong lao đều bị dây xích khóa ở trên tường, tóc tai bù xù, dơ bẩn không chịu nổi. Tiếng rêи ɾỉ thống khổ, bi thảm yếu ớt thổi qua tai.
Lãng Phong dừng trước một lao phòng, sai người mở cửa, nói: “Địch thái phó ở chỗ này.”
Huyền Lăng Diệu bước nhanh vào, kêu lên: “Dật Chi?”
“Nhị công tử!” Dật Chi kinh hỉ chạy tới, quan sát đối phương từ đầu xuống chân một phen, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm một phen.
“Dật Chi, bọn họ có làm gì ngươi không?” Huyền Lăng Diệu thấy trán hắn có vẻ mệt mỏi, thân hình tiều tụy, lo lắng nói.
Địch Dật Chi lãnh nhãn (mắt lạnh) nhìn Lãng Phong liếc một cái, tâm niệm đổi thật nhanh, cũng đã hiểu ra vì sao điện hạ đến được đây, cười nhạt nói: “Vi thần không ngại, chỉ là lo lắng cho điện hạ thôi, không cần để tâm.”
Huyền Lăng Diệu hơi chút an tâm, bỗng nhiên ánh mắt chuyển lạnh, lạnh lùng nói: “Sở Khiếu nhốt ở đâu? Ngươi đến tột cùng đã làm gì hắn?”
Lãng Phong sửng sốt một chút, liền cười lạnh nói: “Tây Sở gian tế kia đang ở trong lao phòng của trọng phạm, vừa mới thụ hình, chỉ sợ hiện giờ vẫn chưa tỉnh, Nhị điện hạ hà tất quan tâm hắn như vậy, chẳng lẽ… Quả thật có dính dáng tới Tây Sở sao?”
Địch Dật Chi cả kinh, nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?! Lãng Phong đại nhân, chuyện này không thể nói bừa lung tung! Không có chứng cứ lại ô miệt (vu tội) điện hạ, phải bị tội gì?!”
Lãng Phong nhìn chăm chằm đôi mắt âm u như thâm đàm (hồ nước sâu) của Huyền Lăng Diệu, nói: “Nhị điện hạ cùng Địch thái phó có thể tham gia vào tuyển chọn thị vệ, kỳ thật là dựa vào người kia ở sau lưng trợ giúp đúng không? Nếu thật là nhị vị cùng hắn không hề liên quan, hắn cần gì phải mạo hiểm mà bang trợ hai vị đây?”
“Đó là…” Địch Dật Chi định biện giải nhưng rồi lại nuốt xuống, nếu nói là điện hạ từng hứa với hắn một chuyện, đây không phải là việt miêu việt hắc sao? (càng nói càng rối)
Thảo nào lúc đó điện hạ hứa cho hắn cao quan hậu lộc hắn cũng không thèm, lại không duyên cớ mà giúp chúng ta, còn lừa điện hạ hứa hẹn với hắn, thật sự là… âm hiểm tới cực điểm!
Địch Dật Chi càng nghĩ càng nghiến răng nghiến lợi, chỉ nói: “Ta cùng điện hạ đều bị hắn lừa, chúng ta là người Đông Huyền, vì sao lại cùng Tây Sở gian tế ở một chỗ được? Lãng Phong đại nhân chớ nghe gian nhân (kẻ gian trá) hồ ngôn loạn ngữ!”
Huyền Lăng Diệu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Chúng ta ở Vong Ưu các bình thủy tương phùng, xác thực không biết chuyện gì cả, hơn nữa cũng không tiện tiết lộ thân phận, ta không biết Sở Khiếu vì sao lại biết thân phận thật của ta, huống hồ nếu hắn thật sự biết được tất cả, ta sợ rằng người này cũng mưu toan gây bất lợi cho Đông Huyền, Lãng Phong đại nhân có thể cho ta gặp hắn một lần?”
“Điện hạ, hà tất…”
Huyền Lăng Diệu đưa tay, ý bảo Dật Chi đừng lên tiếng, nhìn chằm chằm Lãng Phong.
Lãng Phong nhìn y, làm như đang cân nhắc đắn đo, một lát mới nói: “Tốt lắm, chỉ hy vọng là vậy…”
Huyền Lăng Diệu nhấc chân rời đi, lại nghe thanh âm lạnh lùng của Lãng Phong vang lên, “Bất quá, nếu Nhị điện hạ muốn Vương gia tin tưởng lời của người, cũng cần làm cái gì đó chứng minh đi…” Huyền Lăng Diệu dừng một chút, câu nói kế tiếp cũng không nghe rõ, chỉ bước nhanh về phía trước, đôi mắt đen láy trầm tĩnh trong nháy mắt cuộn trào mãnh liệt.
Hiện tại y muốn biết rõ một việc… Đến tột cùng người nọ có đúng hay không đã lợi dụng y ngay từ đầu?!
Sở Khiếu!
Ở sâu trong địa lao, hầu như hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Thiết lao (lao sắt) u ám, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt truyền từ ngọn đuốc trên vách tường. Huyền Lăng Diệu càng đi càng nhanh, bỗng nhiên dừng lại trước một cửa lao.
Thiết lao âm trầm ẩm ướt, trên mặt đất có một ít rơm rạ, tiếng bước chân làm kinh sợ mấy con chuột, gián, khiến chúng chạy tán loạn xung quanh. Âm u trong góc, mơ hồ có một bóng người, hai tay bị xích ở trên tường, tóc dài đen nhánh rối bời xõa trên vai, thấp thoáng lộ ra một nửa khuôn mặt, chật vật mà cuối thấp đầu.
“Mở cửa.” Huyền Lăng Diệu sắc mặt âm trầm, cưỡng ép ổn định thanh âm khàn khàn của mình, lạnh lùng ra lệnh.
Ngục tốt thấy Lãng Phong gật đầu, mới lấy chìa khóa mở cửa lao, Huyền Lăng Diệu bước từng bước vào trong, bỗng nhiên dừng chân, bốn phía cực tĩnh, không ai nói chuyện, bên tai có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước nhỏ giọt…
Tí tách, tí tách —
“Sở Khiếu…” Hồi lâu, Huyền Lăng Diệu đành phải cố gắng kiềm nén thanh âm lãnh đạm của mình.
Xiềng xích khẽ động, phát ra một âm thanh bén nhọn. Sở Khiếu thoáng ngẩng đầu, uể oải mở mắt ra, thấy rõ người đến, nhưng cũng không kinh ngạc gì nhiều, nhàn nhạt mỉm cười, tựa hồ động tới miệng vết thương nên lộ ra thần tình ẩn nhẫn đau đớn.
Huyền Lăng Diệu dõi theo hắn, quả thật không thể tin rằng Sở Khiếu tiêu sái tuấn nhã trong trí nhớ của mình lại biến thành một tên tù nhân quần áo lam lũ, mình đầy thương tích.
“Có thể cho ta nói chuyện riêng với Sở Khiếu được không?”
“Điện hạ…” Địch Dật Chi vốn rất có oán khí với Sở Khiếu, hiện tại nhìn hắn thê thảm như vậy cũng chỉ có thể lắc đầu.
Lãng Phong nói: “Để bảo vệ cho an toàn của điện hạ, thứ cho ta không thể tuân mệnh.”
Huyền Lăng Diệu lạnh lùng nói: “Sự tình nội vụ của Đông Huyền, lẽ nào Lãng Phong đại nhân không nên tránh đi hay sao?”
“……” Lãng Phong trầm mặc trong chốc lát, lúc này mới gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Địch Dật Chi lo lắng nhìn bọn họ vài lần mới nghe lời lui xuống.
Huyền Lăng Diệu quay đầu nhìn Sở Khiếu, nhếch môi dưới, trong lòng nặng trĩu, nhưng lại không biết mở miệng làm sao.
“Ha ha, làm phiền Nhị điện hạ đến thăm, Sở Khiếu quả thật vô cùng cảm kích.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Sở Khiếu phá vỡ trầm mặc, nói được phân nửa bỗng nhiên ho khan vài tiếng, xiền xích đập vào tường, phát ra âm thanh nặng nề.
Máu tươi đọng lại trên người hắn đâm vào trong mắt Huyền Lăng Diệu, bàn tay ở sau lưng nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng càng nắm càng chặt, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, bắt lấy bả vai đối phương, Sở Khiếu nhất thời kêu lên đau đớn, y mới thoáng buông lỏng một chút.
“Ngươi có đúng hay không, có đúng hay không có điều khó nói?” Huyền Lăng Diệu cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tiếng nói đè nén đến cực trầm, cực thấp, mang theo một tia chờ đợi.
Sở Khiếu ngẩng đầu, hơi kinh ngạc, nhìn thấy trong mắt y đang tận lực ẩn đi nỗi ưu tư, theo sự trầm mặc của mình mà chuyển thành thất vọng.
Người nam nhân này, luôn luôn ngoài dự liệu của hắn như thế…
Sở Khiếu bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu.
“Ngươi đến tột cùng là ai?!” Huyền Lăng Diệu cúi đầu quát.
Sở Khiếu nhếch miệng nói: “Người Tây Sở…”
“Ba!”
Một thứ gì đó trong lòng Huyền Lăng Diệu dường như bị cắt đứt, nhãn thần phủ lên một tầng hàn băng, trở tay quăng cho hắn một cái tát.
“Ngô ——” Sở Khiếu bị đánh nghiêng qua một bên, xiếng xích phát ra âm thanh chói tai, năm dấu tay khắc rõ ràng trên mặt hắn, mơ hồ còn có máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
Nhãn thần Huyền Lăng Diệu bén nhọn hẳn lên, y ít khi nào phẫn nộ như thế, bắt đầu từ cái đêm mưa mẫu phi tự vẫn, y cũng dần học được cách ẩn giấu tình tự của mình, ẩn giấu tất cả tâm tình, đem nội tâm phong bế lại, cắt đứt chính mình cũng như cắt đứt với người khác.
Bởi vì y biết, không học được cách bảo vệ chính mình, kết quả cũng sẽ bi thảm như mẫu phi vậy…
Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên lãnh đạm nói: “Ngươi có đúng hay không đã biết thân phận của ta từ sớm? Cho nên mới giúp ta? Ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Đúng vậy!” Sở Khiếu thản nhiên thừa nhận, “Ta gặp ngươi đó là ngẫu nhiên, ngày ấy ở Vong Ưu các, ta bất quá cũng giống ngươi muốn tiếp cận Tiêu vương gia mà thôi. Không nghĩ tới là không gặp Tiêu vương gia mà lại gặp ngươi…
Khối ngọc bội trên người ngươi, hơn nữa tên của ngươi, ta liền đoán được, sau ngươi lại nói muốn gặp Tiêu vương gia, ta càng xác định thân phận ngươi…”
Thanh âm Huyền Lăng Diệu trầm xuống một chút, ngay cả tâm của y cũng lãnh đi vài phần, y chậm rãi nheo lại đôi mắt, nắm lấy hàm dưới của đối phương, lạnh lùng nói: “Giúp ta căn bản là trở ngại ngươi… Ngươi đến tột cùng muốn gì ở ta?!”
Hơi thở của đối phương phun trên chóp mũi hắn, Sở Khiếu nhãn thần chợt lóe, bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên môi Huyền Lăng Diệu!
“…Ngươi nói vì sao?” Ánh mắt Sở Khiếu rực sáng nhìn đối phương, bất luận là một điểm tình tự nào lưu động trong mắt y đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn.