Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 20

Chương 20: Đồng sinh đồng tử
Trường mi Tiêu Sơ Lâu giương lên, quay đầu vừa lúc thấy Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai mỗi người một người, ôm Huyền Lăng Quá và Địch Dật Chi đi ra, không nghĩ ngợi liền nói: “Phân ba đường đi!”

“Nhị ca!” Huyền Lăng Quá không muốn rời xa Huyền Lăng Diệu, bất đắc dĩ tứ chi vô lực, đứng cũng không vững, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, Hoa Lâm Hạo ngại y vướng bận, dứt khoát đánh cho hôn mê rồi vác lên người chạy đi mất.

Bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều có khinh công bậc nhất, mặc dù đã trúng thuốc mê nhưng vẫn có thể đem bọn tạp chủng kia bỏ xa phía sau.

Mọi người đuổi theo ra ngoài, trên mặt kinh ngạc không thôi, hộ vệ còn lại trong miếu từ lâu đã thành tử thi, nhưng mà những người vừa chạy lại dường như chẳng có việc gì, võ công cao cường kinh người. Mắt thấy mình sắp không làm xong nhiệm vụ, lão giả kia lạnh lùng nói: “Phân nhau ra truy! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Tiêu Sơ Lâu ôm lấy cả thắt lưng Huyền Lăng Diệu lao đi vùn vụt, Huyền Lăng Diệu chỉ cảm thấy cây cối xung quanh cứ liên tiếp lui về sau, nháy mắt đã không thấy bóng dáng ngôi miếu đổ nát kia đâu nữa. Nghĩ đến bọn người nọ trong chốc lát sẽ không đuổi kịp, hắn thả chậm cước bộ, nhẹ nhàng thở dốc, thần kinh căng thẳng thả lỏng ra, dược độc trong nháy mắt liền xông lên, cả người Tiêu Sơ Lâu choáng váng, ngửa đầu tựa vào thân cây, hơi cười khổ: “Mê dược đảo này thật đúng là lợi hại, ta đã dùng năm thành công lực bức độc, vậy mà vẫn còn sót lại một ít. Ngươi thế nào? Có thể chạy không?”

Huyền Lăng Diệu đã sớm đi không nổi, ngồi xếp bằng vận công bức độc, nghe hắn nói xong, mở đôi mắt đen than thở: “Chỉ đủ để duy trì thần trí mà thôi,” Y dừng một chút cũng cười khổ nói, “Không thể chạy cũng phải chạy a.”

Vẫn còn chưa nói xong, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân nhanh như tên bắn.

Hai người trong lòng đều cả kinh: “Nhanh như vậy?!”

Sắc mặt Huyền Lăng Diệu khẽ biến, cắn răng một cái, lại tiếp tục giãy dụa đứng lên. Y miễn cưỡng rút một ống trúc ở trong lòng ra, mở nắp, phóng một trận khói hồng lên trời, cao thật cao.

“Ta đã liên lạc với Bắc Đường tướng quân, ráng chống đỡ một lát, sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta.”

Tiêu Sơ Lâu liếc nhìn y, bỗng nhiên ôm lấy y dậy, vừa đỡ vừa túm, cõng lên lưng hắn: “Đi, ta cõng ngươi đi.”

“Tiêu Sơ Lâu…” Yết hầu Huyền Lăng Diệu chấn động, âm tiết ở phía sau tan vào trong gió, không nói nên lời.

Mưa to như trút nước, gió thổi ào ào bên tai, đìu hiu lạnh lẽo, đập vào hai má đến đau nhức. Quần áo hai người ướt đẫm, tóc đen dính dính vào cổ.

Lòng ngực Huyền Lăng Diệu dán sát vào lưng Tiêu Sơ Lâu, trong cơn gió lạnh đến thấu xương này bỗng nhiên tìm được một chút ấm áp. Hai tay y ôm cổ đối phương, tiếng hô hấp nặng nề tan vào trong gió, tim đập cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Quan đạo không thể đi, ai mà biết Huyền Lăng Huy còn thiết lập bao nhiêu bẫy rập ở phía trước, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới hay không?

Lần này hắn triệu tập nhiều võ lâm cao thủ như vậy, có thể nói là đã dốc hết toàn lực, e rằng đã có ý muốn gϊếŧ chết không tha, Tiêu Sơ Lâu lại không ngờ tới thủ bút (chữ viết tay) của hắn lại có giá như vậy, phải biết rằng bởi vì Huyền Lăng Huy đã đem thế lực của hắn củng cố trên giang hồ để truyền tin đi, chưa đến một khắc cuối cùng, không ai lại ngốc tới độ sẽ kêu người đi thăm dò nội tình của hắn.

Tiêu Sơ Lâu mang theo Huyền Lăng Diệu đi vào sơn đạo quanh co khúc khuỷu, đường nhỏ gồ ghề khó đi, đi như vậy tuy có thể làm chậm sự đuổi bắt của bọn người kia, nhưng cũng làm chậm lộ trình của mình, mà đây cũng chính là ý muốn của Huyền Lăng Huy, cho dù Huyền Lăng Diệu không chết, mục đích của hắn cũng đạt được.

Chạy ròng rã cả ngày trời, hai người cuối cùng cũng đi tới chân núi, không ngờ trước mắt lại xuất hiện một mỏm núi đá, chặn đứng lối đi.

Đoạn nham (núi đá) không cao cũng không thấp, một mình Tiêu Sơ Lâu thì không sao, hiện giờ còn có thêm Huyền Lăng Diệu vẫn còn dư độc trong người, thật là có chút khó khăn.

Bất quá, nếu quay về chỗ cũ, lại càng không được. Cái lũ người giang hồ âm hồn bất tán kia cũng sắp mau đuổi tới rồi.

Tiêu Sơ Lâu nhìn nhìn độ cao của đoạn nham, lại nhìn mấy hòn đá gập ghềnh không đồng đều xung quanh, tâm đã kiên quyết, quay đầu nói: “Bám chặt ta!”

“Ngươi! Ngươi quá mạo hiểm rồi…” Huyền Lăng Diệu ngẩn ra, cau mày nói: “Để ta xuống! Ta tự mình đi…”

“Ngươi?” Tiêu Sơ Lâu tựa tiếu phi tiếu nói, “Ngươi có thể đứng vững là tốt lắm rồi.”

Huyền Lăng Diệu đang muốn phản bác, lại nghe Tiêu Sơ Lâu giận tái mặt nói: “Ít nói nhảm đi! Nắm chặt!”

Không nói hai lời, đã mang y leo lên vách đá, nương theo động lượng của hai chân mà phi lên vài trượng, “Keng” một tiếng, đem chiết phiến cắm vào vách núi, phiến cốt kia không biết làm bằng cái gì, vậy mà lại cứng rắn như sắt thép, chưa hề bị gãy.

Nhưng phiến tiêm dù sao cũng khác mũi kiếm, làm sao có đủ độ bén nhọn để đâm vào vách núi như mũi kiếm cơ chứ?

Mưa càng rơi càng lớn, cử động kịch liệt lại càng làm độc tố khuếch tán, đôi mắt Huyền Lăng Diệu hầu như không thể thấy gì nữa, y chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, xác định là mình không chỉ có một mình. Y hoảng hốt nghĩ, nguyên lai trong tình cảnh như thế này, trừ mình ra còn có một người có thể dựa vào…

Bầu trời âm trầm vang lên tiếng sấm chớp thét gào, tia sét chợt ẩn chợt hiện, hai người bám trên vách đá trơ trụi, vậy mà cũng đã leo lên được một nửa, gió lạnh ở bên tai rít lên.

May là kỹ thuật leo núi đối với Tiêu Sơ Lâu mà nói đã quen tới mức không gì sánh được, vấn đề hiện tại chỉ là vì phía sau còn vác thêm một người mà thôi.

Quay đầu nhìn lại, đỉnh núi đã gần trong gang tấc.

Nhưng mà rất đáng tiếc, truy binh cũng đã đuổi tới.

Tiêu Sơ Lâu nhìn xuống một chút, vây ở phía dưới là một rừng người, đầu người đen đen lay động, hắn thầm mắng, tất cả những người này đều hướng về phía Huyền Lăng Diệu sao?!

Thanh âm thét to chửi bới chìm ngập trong màn mưa xối xả, tiếng “xoẹt xoẹt” chói tai bỗng nhiên phá không mà tới!

Tiêu Sơ Lâu nghiêng đầu đi, một chiếc vũ tiễn (mũi tên) màu xanh đậm xuyên vân phá vụ cắm thẳng vào vách đá, cách hắn mấy li! Nếu vừa rồi không né kịp, e rằng hiện giờ óc não đều bị thủng một lỗ rồi.

Dưới vách núi vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, huyên náo không thôi. Vũ tiễn kỳ dị này có hoa văn màu u lục (xanh đậm), nguyên lai là “Thần tiễn lược vũ” Chu Cửu Lộ, cửu tiễn liên phát (9 phát liên tiếp) của hắn là tuyệt kỹ bắn cung rất có tiếng trong giang hồ.

Tiêu Sơ Lâu quay đầu, giương giọng cười lạnh nói: “Hay cho một chiêu “Thần tiễn lược vũ”, cũng chỉ có như vậy mà thôi!”

Thanh âm này ẩn giấu nội lực kinh người, hùng hồn kéo dài, không ngừng như tiếng hổ gầm long ngâm, chấn động bát phương, vang vọng xuống nhai để (đáy nhai), tiếng vang miên trường không dứt bên tai. Trong lúc nhất thời, người ở dưới nhai để toàn bộ đều bị chấn động, lui về sau một bước, không dám mở miệng.

Nhưng Chu Cửu Lộ kia lại tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, hắn vốn là người hẹp hòi, so với đánh mất tính mệnh thì đánh mất thể diện còn khó chịu hơn, liền nâng cánh tay lắp tên vào, một mũi tên cấp bách phóng ra!

Khí lực toàn thân Tiêu Sơ Lâu chỉ còn lại bảy tám phần, vốn định hù dọa bọn người kia để kéo dài thời gian, ngược lại còn lộng xảo thành chuyên (chữa tốt thành xấu), không khỏi cười khổ, đầu ngón chân vừa chuyển, liên tục cuống quít lướt qua, khó khăn lắm mới thoát khỏi vài mũi tiễn.

Bỗng nhiên không cẩn thận mà đạp trúng một khối nước bùn, dưới chân trượt một cái, may mà hắn phản ứng nhanh nhẹn, đúng lúc nắm một dải mạn đằng (dây leo) trong tay mới không ngã nhào xuống vách núi.

Nhưng mà một mũi u lục vũ tiễn lại bất ngờ ánh lên hàn quang, lao thẳng tới mặt hắn!

“Tiêu Sơ Lâu! A…”

Mũi tên bén nhọn đâm vào da thịt, tiên huyết nỏng hổi bắn ra tung tóe.

“Lăng Diệu!” Cả người Tiêu Sơ Lâu run lên, muốn động một chút cũng không động đậy được.

Mũi tên kia bắn xuyên qua bàn tay trái của Huyền Lăng Diệu, đem toàn bộ bàn tay đóng chặt trên vách núi!

“Trúng rồi!” Người dưới núi được một trận nhảy nhót, tiếng hô vui sướиɠ so với sự an tĩnh quỷ dị trên vách núi có phần tươi sáng hơn, tất cả đều xúm lại, thét to muốn bắn thêm vài mũi tên nữa.

“Chờ cái gì? Còn không mau bò lên trên núi!” Thái dương Huyền Lăng Diệu chảy đầy mồ hôi lạnh, mặt mày tái nhợt, hàm răng cắn chặt, y biết nếu còn chần chờ nữa thì chắc chắn sẽ chết.

Thù lớn của mẫu phi còn chưa trả, y không thể chết được, mà Tiêu Sơ Lâu cũng không thể chết.

Tiếng động lớn xôn xao dưới chân núi tựa hồ dần dần nhỏ lại, lẫn trong gió táp mưa sa, Huyền Lăng Diệu nhìn vào đôi mắt thâm u của Tiêu Sơ Lâu, phi thường lãnh tĩnh nói: “Giúp ta rút ra.”

“Nhẫn một chút.” Tiêu Sơ Lâu thấp giọng nói, ánh mắt chuyển qua, hắn một tay bám vào vách núi, tay kia cũng không có chủy thủ hay gì khác, chỉ có thể cố gắng nhổ ra.

Chuyện chỉ trong nháy mắt, máu lại chảy như suối, nước mưa gột rửa, nhiễm đỏ toàn bộ cánh tay.

Mũi tên có móc câu, đâm thủng tay người đến huyết nhục mơ hồ, tiên huyết đầm đìa.

Huyền Lăng Diệu không phát ra âm thanh nào, tay trái vô lực rũ xuống, hơi thở có chút run rẩy, tóc mái dán vào mặt, cổ họng phát ra âm thanh kiềm nén: “Đi.”

Tiêu Sơ Lâu thở dài, người nam nhân này càng là vào thời khắc như thế này, thì càng không chịu tỏ ra yếu kém.

Cho dù xung quanh chỉ có hai người bọn họ.

Nhưng mà Tiêu Sơ Lâu vẫn không biết, cái Huyền Lăng Diệu không muốn nhất, chính là tỏ ra yếu kém trước mặt hắn.

“Ôm chặt ta, ta bảo hộ ngươi chu toàn.” Trong mắt Tiêu Sơ Lâu rực lên ngọn lửa như có như không, hắn cúi đầu quát một tiếng, trong tay bỗng nhiên tăng lực, hai chân đặt trên vách đá, đi nhanh như bay, như bước trên đất bằng, hầu như mỗi một lần đạp xuống, trên vách núi gập ghềnh lại hiện lên một vết chân người rất rõ ràng.

Huyền Lăng Diệu cơ hồ đang treo ở trên không, mà nam nhân trước mắt là chống đỡ duy nhất của y. Y không khỏi buộc chặt hai tay, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau buốt như nhắc nhở y rằng, tất cả mọi thứ đều là thật.

Mưa gió như đao nhọn đâm ở trên người, thanh âm “Xoẹt xoẹt” vang lên bên tai, rồi lại “keng keng” dính trên thạch bích, kinh tâm động phách.

Huyền Lăng Diệu vẫn không lên tiếng, khí tức đều bị gió lạnh thổi đến rối loạn yếu ớt, chỉ có đôi tay vẫn nắm chặt không buông mới biết y còn sống.

Ta bảo vệ ngươi chu toàn.

Y tin tưởng hắn.

Rốt cuộc, hai người cũng thoát khỏi tầm bắn của “Thần tiễn lược vũ”, tiếng chửi bới dưới vách núi cũng dần dần rời xa.

Một khắc bò lêи đỉиɦ núi kia, bọn họ đều thở ra một hơi, hầu như té ngã trên mặt đất.

Trước mắt là một mảnh rừng trúc, ở giữa là một con đường nhỏ quanh co uốn khúc, may mắn chính là, mưa rào đã thôi rơi, chỉ còn Bắc phong đang gào thét.

Huyền Lăng Diệu mở miệng thở gấp, thần kinh căng thẳng cũng được buông lỏng, vô tri vô thức lại cảm thấy như mình sắp ngất đi, y cắn răng cố sức nắm chặt lòng bàn tay, đau đớn lập tức khiến y tỉnh táo lại.

“Ngươi làm cái gì?! Điên rồi!” Cả người Tiêu Sơ Lâu cũng chật vật không kém, hắn cau mày điểm huyệt đạo trên vai đối phương, đang tính kiên quyết ôm y đi, lại bị Huyền Lăng Diệu chậm rãi đẩy ra.

Nhìn ánh mắt hắn nghi hoặc, Huyền Lăng Diệu mở đôi môi khô nứt, thản nhiên nói: “Ta có thể tự đi.”

Tiêu Sơ Lâu ngẩn người, xem ra y thật sự đã hạ quyết tâm, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Quay người lại, bỗng nhiên trong miệng bốc lên cảm giác tanh ngọt, “Phụt” một tiếng liền phun ra một búng máu.

“Sơ Lâu?!” Huyền Lăng Diệu chấn động, đem tay phải còn có thể hoạt động được phủ lên vai hắn.

“Không sao.” Tiêu Sơ Lâu lau đi chút máu còn dính bên mép, điều chỉnh nội tức để giảm bớt khí huyết đang cuồn cuộn nổi lên. Mới vừa rồi không để ý đến độc tố, toàn lực thi triển khinh công bò lên đoạn nhai, lúc này có lẽ là lúc phát tác, trong đầu bỗng nhiên choáng váng một trận, dưới chân cơ hồ đã đứng không vững nữa.

“Ha ha, đã lâu không gặp, vi huynh thật sự là rất nhớ ngươi, hoàng đệ.” Nam âm trầm thấp từ trong rừng trúc vang lên, móng ngựa cấp bách như mưa, tuấn mã hí vang.

Hai người chấn động, mắt thấy đồng tử của Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên co rút nhanh, trong lòng Tiêu Sơ Lâu không khỏi nảy lên một cơn nộ hỏa sát ý.

Đường nhỏ trước mặt xuất hiện một nhóm người, trong đó có một người cưỡi con thanh thông mã (ngựa hoa) cao to, khoác áo choàng minh hoàng, thêu hình giao long năm móng, nam nhân từ trên cao nhìn xuống, thần tình giễu cợt nhìn hai người bọn họ, mi vũ lộ vẻ mỉa mai vênh váo. Theo sát phía sau là mười tên hắc y nhân, mặt đeo bạch diện phổ.

“Không nghĩ tới hoàng huynh tự mình tới nghênh tiếp Lăng Diệu, thật sự là làm cho ta thụ sủng nhược kinh. (được sủng ái mà lo sợ)” Huyền Lăng Diệu sải bước về phía trước, mắt nhìn thẳng vào hắn, nhàn nhạt trả lời, thanh âm trầm ổn hoàn toàn không giống như một người vừa chạy trốn mệt mỏi.

Chỉ có Tiêu Sơ Lâu bị y che ở phía sau mới thấy được, tay trái y cố tình vòng ra sau lưng, đau đến gần như run rẩy mà co quắp lại.

Tiêu Sơ Lâu nắm chặt chiết phiến trong tay, bất động thanh sắc mà quan sát Huyền Lăng Huy, hai người này thật không hỗ là hai huynh đệ, tướng mạo tuy rằng bất đồng, nhưng thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị như sương hầu như mười phân vẹn mười.

“Chỉ có mấy tháng không gặp, hoàng đệ vì sao lại khiến mình chật vậy thế kia?” Huyền Lăng Huy cười lạnh, vốn tưởng rằng y vào thời điểm này mà thấy mình thì sẽ sợ đến không dám nói nửa lời, hay ít nhất cũng phải hoảng sợ đủ kiểu, không nghĩ tới y vẫn như cũ, lạnh lùng thản nhiên.

Khóe miệng Huyền Lăng Diệu câu lên một nụ cười không tiếng động, dường như chưa từng đem bọn sát thủ đang rục rịch phía sau bỏ vào mắt, mở miệng nói: “Đây đều phải cảm ơn hoàng huynh đã ban cho.”

“Hừ!” Huyền Lăng Huy không hờn giận mà nhướng nhướng mi. Cương ngựa trong tay nắm chặt lại, khiến thanh thông mã khẽ hí lên một tiếng. Hắn hận nhất dáng dấp lãnh đạm thờ ơ của Huyền Lăng Diệu, dường như vạn sự đều giấu ở trong lòng, hắn cũng không tin là không có gì có thể làm cho y xé rách cái gương mặt không lúc nào đổi sắc kia, một ngày nào đó, hắn sẽ đoạt đi tất cả của y, khiến y phải phải liếʍ chân hắn mà cầu xin tha thứ!

Tiêu Sơ Lâu âm thầm lay động tay, hiện giờ Huyền Lăng Huy rõ ràng đang chiếm hết ưu thế, nhưng vẫn có vẻ xao động, so với trấn định gặp nguy không loạn của Huyền Lăng Diệu còn kém xa. Hắn âm thầm quan sát đến hướng đi của mấy tên diện phổ nhân kia, trong lòng tính toán phương pháp thoát thân, phía sau là đoạn nhai, không có khả năng quay đầu lại, đường trước mắt đều bị phong kín, bây giờ chỉ có một cách, muốn thoát thân thì đành phải…

Mạo hiểm một phen!

Huyền Lăng Huy chăm chú nhìn Huyền Lăng Diệu một hồi, bỗng nhiên dời mắt chuyển qua người Tiêu Sơ Lâu, chớp mắt, cười nói: “Thấy các hạ thân thủ bất phàm, có bằng lòng ở lại bên cạnh ta phò trợ hay không? Ta sẽ bảo đảm tương lai ngươi vinh hoa phú quý, hà tất phải theo Huyền Lăng Diệu chịu khổ…”

Nói còn chưa hết, Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên nổi trận lôi đình, vùng lên, tư thế nhanh chóng phá không mà vọt người lao thẳng về hướng Huyền Lăng Huy!

Mọi người giật nảy mình, diện phổ nhân lập tức chạy tới tiếp viện, lấy thân thể của bọn họ che trước người Huyền Lăng Huy, lập thành hai nhân tường (bức tường người), phản ứng không hề chậm trễ…

Cao thủ phổ thông cho dù chỉ trong chớp mắt là có thể dựng một nhân tường, nhưng dù sao cũng phải mất chút thời gian, đủ để vây lấy địch nhân.

Nhưng người mà bọn họ đối mặt là Tiêu Sơ Lâu, đâu phải người thường?

Hắn thần sắc lãnh đạm nhìn những người này, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt, vừa nhấc tay áo, bên trong đám người liền phát ra tiếng “Lộp bộp”.

“Xoẹt xoẹt—”

Ống tay áo màu xanh lay động, ám tiễn nhanh bắn ra, mang theo tiếng xé gió kịch liệt, trong nháy mắt đều đâm thẳng vào mi tâm những người kia!

Một chiêu này là âm hiểm đến cực điểm, hắn đoán chắc những người đó dù sao cũng chỉ là bức tường bằng thịt, căn bản không có khả năng né tránh loại ám khí cự ly xa như thế này.

Tất cả phát sinh chỉ trong chốc lát, những người ở phía sau cũng đều bị vυ't qua, bùng nổ tích tụ đã lâu của Tiêu Sơ Lâu hầu như không ai có thể ngăn được.

Trong nhát mắt hắn đã xoay người nhảy lên ngựa, cánh tay gắt gao bóp chặt cổ Huyền Lăng Huy!