Động Đến A, Nếu Không Chuẩn Bị Sẽ Như Thế Nào?

Chương 14

Thời Ngưng: "Hả?"

Tô Điền Tuyết gật đầu.

Thấy vậy, nhân viên lấy ra hai mẫu đơn, đưa cho Tô Điền Tuyết và Thời Ngưng điền: "Điền xong thì đưa cho tôi đăng ký là được." Khi viết, Thời Ngưng chẳng khác nào học sinh tiểu học chép bài, cố gắng nhìn lén nội dung của Tô Điền Tuyết, nhưng cô ấy lại thuộc kiểu học sinh mà Thời Ngưng ghét nhất – cẩn thận che kín, không cho nhìn lén một chữ.

Hừm.

Cô cũng chẳng thèm nhìn.

Sau khi nộp đơn, chụp ảnh và tốn 9 đồng 9, họ nhận được một tờ giấy chứng nhận khảo sát hôn nhân.

Ra khỏi phòng, Thời Ngưng hít thở không khí trong lành.

Thật tuyệt vời.

Cô và Tô Điền Tuyết không có tình yêu, nên hôn nhân cũng không phải là mồ chôn. Cô vẫn còn sống.

"Cho cô." Tô Điền Tuyết từ phía sau đưa cho cô một tờ giấy. Thời Ngưng ngơ ngác nhận lấy, phát hiện đây là mẫu thông tin cá nhân của Tô Điền Tuyết – chính là tờ mà lúc nãy cô đã muốn nhìn lén mà không được.

Thời Ngưng hơi ngạc nhiên.

Chữ viết của Tô Điền Tuyết cũng giống như con người cô ấy, mang đậm cảm giác thanh thoát, tao nhã như tuyết.

Còn chữ của cô thì toàn là nét ngoằn ngoèo.

Mùi hương nhè nhẹ của tuyết lại theo gió thoảng đến.

Thời Ngưng nghe thấy Tô Điền Tuyết nói: "Tôi viết hai bản, để lại một bản cho cô."

Tất cả thông tin của cô ấy đã được trao vào tay Thời Ngưng mà không hề giữ lại điều gì.

Thời Ngưng hắng giọng, có chút ngại ngùng: "Tô Điền Tuyết, cô đang thả thính tôi đấy à?"

Tô Điền Tuyết cau mày: "Tất nhiên là không, cô nghĩ nhiều rồi." Cô ấy giải thích một cách bình thản: "Trong thời gian tới có lẽ sẽ có người từ Ủy ban Giám sát Hôn nhân Hạnh phúc đến điều tra. Để tránh bị nghi ngờ và để chúng ta có thể vượt qua kỳ khảo sát hôn nhân một cách suôn sẻ, cô hãy học thuộc thông tin này và viết cho tôi một bản theo mẫu. Cảm ơn."

Thời Ngưng cười khẩy: "Không có gì, phải cảm ơn cô mới đúng."

---

Hôn nhân đến với cuộc đời Thời Ngưng giống như một cơn bão giữa ngày trời quang đãng, bất ngờ và dồn dập.

Thời Ngưng đi trên đường, trong đầu nhắc nhở mình rằng giờ cô đã là người có vợ. Nhưng để tránh việc cuộc đời xuyên vào sách của cô bị kết thúc sớm bởi một cuộc hôn nhân quá bất ngờ, Thời Ngưng cảm thấy cần phải ký một bản hợp đồng hôn nhân với Tô Điền Tuyết.

Cô đề nghị: "Cô Tô, cô có phiền không nếu chúng ta ký một hợp đồng liên quan đến hôn nhân?"

Tô Điền Tuyết ngạc nhiên: "Ý cô là sao?"

Chuyện tài sản trước hôn nhân đã được giải quyết tại cục dân chính, giờ chỉ còn lại vấn đề tự do cá nhân của Thời Ngưng.

Thời Ngưng nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên giữ quyền tự do giao tiếp cơ bản sau khi kết hôn, cô thấy sao?"

Tô Điền Tuyết đáp: "Tôi không có vấn đề gì."

Cô ấy còn bổ sung: "Tôi sẽ không can thiệp vào đời sống cá nhân của cô."

Thời Ngưng nhấn mạnh: "Không ai can thiệp vào ai." Cô lẩm bẩm: "Chẳng lẽ chỉ mình tôi có đời sống riêng?"

Tô Điền Tuyết nhướn mày, ý nghĩa ẩn chứa trong ánh mắt đó đã quá rõ ràng.

Thời Ngưng trêu đùa: "Thế còn... chuyện x sau hôn nhân thì sao?" Cô chỉ định trêu chọc Tô Điền Tuyết để xem phản ứng của cô.

Tô Điền Tuyết bình tĩnh trả lời: "Tôi sẽ không chủ động chạm vào cô."

Thời Ngưng cười: "Cô không nghĩ rằng tôi sẽ chủ động sao?"

Tô Điền Tuyết nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: "Vậy để lúc đó hẵng nói. Nếu cô muốn coi đó là nghĩa vụ, tôi cũng không ngại."

Thời Ngưng nhún vai: "Thôi, tôi không muốn."

Viết ra thành nghĩa vụ thì thực sự quá nhàm chán.

Hai người vào một quán cà phê, Thời Ngưng chịu trách nhiệm soạn thảo hợp đồng. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Tô Điền Tuyết tò mò hỏi: "Cô Thời, trước đây cô làm nghề gì?"

Trong bản thông tin cá nhân của mình, Tô Điền Tuyết đã ghi rõ mã số của viện nghiên cứu nơi cô ấy làm việc và vị trí của mình. Nhưng về Thời Ngưng, Tô Điền Tuyết vẫn chưa rõ thông tin. Dựa vào phản ứng của Thời Ngưng khi đối đầu với đôi chú bác kia, cô ấy đoán rằng có lẽ Thời Ngưng có chút liên quan đến ngành luật. Giờ nhìn thấy cách cô soạn thảo hợp đồng thành thạo như vậy, Tô Điền Tuyết không khỏi nghi ngờ công việc của cô có liên quan đến pháp luật.

Thời Ngưng bật cười: "Kết hôn rồi mà giờ cô mới hỏi à?"

Tô Điền Tuyết im lặng.

Thời Ngưng ngừng bút, ngước lên cười: "Sao? Giờ bắt đầu tò mò về tôi rồi à?"

"Cô có biết tình yêu thường bắt đầu từ sự tò mò không?"

Tô Điền Tuyết: .... Không. Người nhiều lời như cô đã đủ làm tôi đau đầu rồi.

Cô ấy lạnh mặt, tỏ ý không muốn trả lời.

Thời Ngưng nửa thật nửa đùa nói: "Tôi có sở thích cá nhân với luật pháp. Còn về công việc trước đây, chủ yếu là nằm dài đếm tiền."

Dù sao cô cũng là một tổng tài trong tiểu thuyết bách hợp, đừng hỏi cô làm gì cụ thể, chỉ cần hai chữ: có tiền. Tác giả bảo cô có tiền, thế là cô có tiền. Đừng nói đến Tô Điền Tuyết, ngay cả chính Thời Ngưng cũng không hiểu vì sao mình lại có nhiều tiền đến vậy.

Tóm lại, có tiền.

Đó chính là nhãn mác của cô.

Sau khi Thời Ngưng soạn xong điều khoản về việc không can thiệp đời sống riêng tư của nhau, cô hỏi: "Còn gì nữa không?"