"Thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, AA yêu nhau à? Có thể đánh dấu được không? Pheromone của họ không đánh nhau à?" Nguyên Nhạc Sơn mặt đầy tò mò.
Theo lý thuyết, pheromone của hai alpha sẽ bài xích nhau.
"Không biết nữa, mình chỉ hóng hớt được một chút thôi. Dù sao họ cũng là một cặp tình yêu cấm kỵ, rất kín tiếng, mình cũng không tiện đào sâu những chuyện riêng tư như vậy." Đoạn Nhã Khiết, với tư cách là vua tám chuyện, vẫn giữ chút lương tâm.
Cảnh Thanh Hạ liếc nhìn cô ấy một cái: "Nếu cậu không dùng đồ cá nhân của tôi để đổi lấy mấy tin đồn đó thì tốt rồi."
"Cái gì mà đồ cá nhân chứ, thẻ học sinh của cậu có giữ cũng chẳng để làm gì, để lại cho cô em khóa dưới dễ thương làm kỷ niệm chẳng phải rất hay sao. Hơn nữa, nếu cậu bị Chung Minh Tuyết đá, còn có thể đi tìm an ủi, nghe nói em ấy sẽ phân hóa thành một Omega cấp cao đấy."
"Chậc chậc chậc, nhìn cái mặt hung thần ác sát của cậu kìa! Yên tâm, cậu sẽ không bị đá đâu! Mình chúc hai người trăm năm hạnh phúc, vậy được chưa?" Miệng lưỡi của Đoạn Nhã Khiết còn lợi hại hơn cả Nguyên Nhạc Sơn.
Nguyên Nhạc Sơn ở bên cạnh cười sặc sụa, suýt chút nữa thì phun cả cơm ra ngoài.
Thấy ánh mắt của Cảnh Thanh Hạ, cậu ta vội vàng đưa tay bịt miệng Đoạn Nhã Khiết: "Thôi nói ít lại! Đại ca đã dặn không được nói mấy chuyện này rồi."
Đoạn Nhã Khiết hất tay Nguyên Nhạc Sơn ra, tay cậu ta còn đầy mùi cơm nắm.
"Không, hôm qua chị Hạ bảo là đợi Chung Minh Tuyết chuyển vào lớp mới không được nói. Giờ thủ tục còn chưa làm xong mà?" Đoạn Nhã Khiết nhướn mày.
"... Được rồi." Cảnh Thanh Hạ cảm thấy thái dương mình đang giật giật vì tức.
Dạo này sao mấy học sinh trung học này đứa nào cũng khéo miệng thế, thật biết cách làm mình phát cáu.
Cảnh Thanh Hạ bước vào trong lớp, đến dãy bàn cuối bên cạnh cửa sổ, lấy sách giáo khoa mới ra và bắt đầu xem trước bài.
Đoạn Nhã Khiết và Nguyên Nhạc Sơn đứng từ xa nhìn nhau, như thể thấy điều gì đó rất kỳ quái.
Đoạn Nhã Khiết ngơ ngác: "Đây là kiểu trả thù mới à?"
Nguyên Nhạc Sơn suy nghĩ một lát rồi phỏng đoán: "Có khi đại ca định để cậu tự gánh nỗi đau đội sổ một mình?"
"Trời ơi, cậu nói thế lại làm mình thấy cái kiểu trả thù này thật đáng sợ đấy! Kiểu như gϊếŧ địch một vạn mà tổn thất tám ngàn ấy... Sao chị Hạ sau kỳ nghỉ hè lại thay đổi nhiều thế?"
"Không hẳn đâu, lần trước khi đi xem phim ăn uống, đại ca cũng nói là sau khi khai giảng sẽ nỗ lực học hành mà, biết đâu chị ấy đột nhiên giác ngộ thì sao? Dù gì thì nhà cậu ấy có mỏ cần thừa kế, áp lực lớn mà."
"Cậu không cũng có mỏ để thừa kế à, áp lực không lớn sao?" Đoạn Nhã Khiết tò mò hỏi.
"Mình thì sao cũng được, chỉ cần ăn no là được rồi." Nguyên Nhạc Sơn nói rồi nhét miếng cơm nắm cuối cùng vào miệng.
Đoạn Nhã Khiết cười ha hả, lại chuyển đề tài, bắt đầu tán gẫu với Nguyên Nhạc Sơn về mấy em học sinh Omega khóa dưới.
Trong lớp, Cảnh Thanh Hạ vẫn chăm chú đọc sách. Mãi đến khi hết giờ tự học, Giang Oánh Oánh dẫn Chung Minh Tuyết quay lại, Cảnh Thanh Hạ vẫn cau mày nghiên cứu sách lịch sử.
Dù đề thật sự khó viết, nhưng nội dung trong sách lịch sử thú vị không khác gì tiểu thuyết kỳ ảo.
Giang Oánh Oánh liếc qua thấy bộ dạng học sinh gương mẫu của Cảnh Thanh Hạ, không khỏi muốn bật cười.
Xem ra, Omega cấp S này đã mang đến cho Alpha dự bị trẻ tuổi này một ảnh hưởng không nhỏ.
Thanh xuân thật đẹp.
Giang Oánh Oánh vừa tự suy nghĩ vừa giới thiệu Chung Minh Tuyết với cả lớp.
Chung Minh Tuyết mở lời: "Xin chào mọi người, mình là Chung Minh Tuyết."
Chỉ đơn giản là một câu chào, giọng nói trong trẻo như tuyết rơi giữa ngày đông, xua tan cái nóng bức của mùa hè.
Rõ ràng là miếng dán cách ly đã dán rất kín, nhưng mấy Alpha trong lớp đã phân hóa vẫn có vẻ như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mặt mũi đỏ bừng.
Những học sinh chưa phân hóa thì bị nhan sắc của cô ấy thu hút.
Chỉ có một số ít Omega là có biểu cảm hơi kỳ lạ vì bị đồng tính bài xích.
Giang Oánh Oánh nhìn thấy tất cả, cô chủ động nói: "Cạnh chỗ của Cảnh Thanh Hạ có một chỗ trống. Nghe nói hai em quen nhau từ trước, vậy để bạn cũ này chăm sóc em nhé. Bạn cũ của em học hành không được tốt lắm, nghe nói em trước khi chuyển trường có thành tích rất cao, vậy thì tiện thể giúp đỡ bạn ấy luôn nhé."
Cô giáo phân công hai bạn nhỏ làm nhiệm vụ giúp đỡ lẫn nhau.
"Hahaha." Cả lớp đang mải mơ mộng đã bị tiếng cười phá ngang.
Quá đáng quá nha!