Xuyên Sách Pháo Hôi A Phải Che Chở Cho Nữ Chính

Chương 3

Nụ cười khiến dì Trương đỏ mặt.

Làm việc ở nhà họ Cảnh nhiều năm như vậy, dì không thể không cảm thán một lần nữa rằng, gen nhà họ Cảnh thật sự xuất sắc!

Cô bé còn chưa phát triển hoàn toàn mà đã đẹp thế này rồi!

Nhìn khuôn mặt ấy, làn da mịn màng chưa nói, từng nét trên gương mặt đều rất hài hòa, càng nhìn càng dễ chịu, dù chỉ cột tóc đuôi ngựa đơn giản cũng rất xinh xắn.

Vóc dáng cũng rất tiềm năng, còn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng đôi chân dài kia, dù có đi trên phố cũng sẽ khiến người ta phải chú ý ngay lập tức!

Dì Trương chân thành khen ngợi: "Hạ Hạ, giờ trông con xinh đẹp hệt như mấy ngôi sao trên TV vậy, thật sự rất đẹp!"

Cảnh Thanh Hạ nghe vậy hơi sững người.

Lâu rồi chẳng có ai khen cô dùng từ "xinh đẹp."

Hồi nhỏ thì còn có, nhưng từ khi vào quân đội, ban đầu cô còn bị nghi ngờ vì vẻ ngoài của mình. Về sau, những lời khen cô nhận được chỉ còn là mạnh mẽ, tài năng thiên bẩm, xuất chúng, thậm chí là "Anh Hạ giỏi quá." mà chẳng ai nói cô đẹp cả.

Đặc biệt là sau quá trình huấn luyện lâu dài, làn da cô bị rám nắng, khắp người đầy vết chai và sẹo do quá trình huấn luyện và thực hiện nhiệm vụ. Trong tủ quần áo thậm chí không có lấy một chiếc váy, toàn là áo hoodie, áo phông hoặc đồng phục quân đội.

Tất nhiên, cô ngày càng xa rời khái niệm "xinh đẹp."

Cuộc sống tràn đầy căng thẳng, luôn phải sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ, luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, giờ đã không còn nữa.

Bữa ăn này đã cuốn trôi mọi lo lắng ban đầu của Cảnh Thanh Hạ khi vừa đến thế giới mới.

Tâm trạng Cảnh Thanh Hạ tốt hơn nhiều, cô chủ động dọn dẹp bàn ăn.

Dì Trương và cô hầu gái bên cạnh bị một phen hốt hoảng, vội vàng tranh làm thay, như thể Cảnh Thanh Hạ sẽ sa thải họ bất cứ lúc nào.

Hiểu ra tình huống, Cảnh Thanh Hạ chỉ mỉm cười.

Chưa kịp giải thích, cửa chính của biệt thự đột nhiên mở ra.

"Hạ Hạ!!!"

Cái nóng oi ả cuối mùa hè vẫn còn khắc nghiệt, hơi nóng từ cửa ập vào mặt.

Ánh nắng chói chang.

Trong ánh sáng ngược, hai bóng người hiện ra mờ ảo.

Một người trong số họ đá văng đôi giày cao gót, chạy lon ton vào nhà và ôm chầm lấy Cảnh Thanh Hạ.

Cơ thể Cảnh Thanh Hạ cứng đờ.

Dì Trương bật cười: "Phu nhân, bà đã về rồi ạ."

"Ừ, ta về rồi. Hạ Hạ ăn trưa chưa? Chúng ta chưa ăn, dì Trương, làm thêm hai bát mì nhé."

"Vâng ạ."

Lúc này, Cảnh Thanh Hạ mới nhận ra, người phụ nữ quý phái và dịu dàng này chính là mẹ của nhân vật pháo hôi, Lâm Thuyền Quân, một Omega cấp A vô cùng hiền hậu.

"Hạ Hạ!! Con xem ta đưa ai về này!!! Lâu rồi hai đứa không gặp, nhớ hòa thuận với nhau nhé!"

Cảnh Thanh Hạ nheo mắt nhìn ra cửa.

Người ấy đã thay dép và chầm chậm bước vào.

【Cô ấy có dung nhan tuyệt mỹ, cùng tin tức tố quyến rũ lòng người. Mùi hương của rượu chanh lạnh, vừa chua vừa ngọt, nhưng mang theo chút lạnh lẽo khiến người khác phải giữ khoảng cách. Đó là một ly rượu chanh lạnh – thứ thức uống hoàn hảo cho ngày hè, nhưng không ai có thể dễ dàng sở hữu.】

Trong đầu Cảnh Thanh Hạ hiện lên dòng miêu tả từ cuốn tiểu thuyết.

Cảnh Thanh Hạ vẫn chưa phân hóa, nên không thể ngửi thấy tin tức tố của một Omega cấp cao như cô gái trước mặt, nhưng cô nghĩ rằng những gì được miêu tả trong sách không hề sai.

Cô gái ấy mỉm cười như một công việc phải làm, bao quanh bởi khí chất vô hình tràn đầy cảnh giác, lạnh lẽo như ly rượu chanh đá.

Ánh mặt trời phản chiếu trên người cô, làm mờ dần đường nét, chỉ còn lại nốt ruồi lệ nơi khóe mắt đập vào tầm nhìn của Cảnh Thanh Hạ.

Cảnh Thanh Hạ không hiểu vì sao trong nguyên tác pháo hôi lại có chấp niệm lớn với nữ chính, nhưng nếu là cô, lý do đầu tiên khiến cô bị thu hút hẳn là vì nốt ruồi lệ này.

Nốt ruồi lệ ở vị trí hoàn hảo đến lạ kỳ.

Dù cô gái ấy có lạnh lùng, ánh mắt kiên định, nhưng nốt ruồi lệ lại lừa dối cảm giác của người đối diện, khiến họ nghĩ rằng cô ấy yếu đuối, muốn bảo vệ.

Cảnh Thanh Hạ không thể kìm được mà khẽ gọi tên cô gái, như một sự khẳng định trong nhiều năm về sau: "Chung Minh Tuyết."

Nghe người trước mặt đột nhiên gọi tên mình, Chung Minh Tuyết theo phản xạ chớp chớp mắt.

Cảnh Thanh Hạ.

Hai người không thân thiết, nhưng do những buổi gặp mặt gia đình, mỗi năm đều có dịp qua lại. Mỗi lần gặp, cô không tránh khỏi bị Cảnh Thanh Hạ trêu chọc.

Mặc dù chỉ là trò nghịch ngợm trẻ con, nhưng điều đó không hề làm giảm sự khó chịu của Chung Minh Tuyết.

Đặc biệt sau khi cha mẹ qua đời trong một tai nạn, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Chung Minh Tuyết phải đối mặt với quá nhiều kẻ lợi dụng, lòng ác ý của thế giới lộ rõ trước mắt cô. Điều đó khiến cô phải khuếch đại cảm giác ghét bỏ để bảo vệ bản thân.

Việc đồng ý đến ở nhờ nhà họ Cảnh là do chú út - người mà cô tin tưởng nhất - đề xuất.

Cảnh bá bá và dì Lâm đều là những người tốt.

Nhưng cảm giác bất an vẫn không ngừng bao phủ tâm trí cô.

Sau khi phân hóa thành Omega cấp S, cô phải đối mặt với quá nhiều ánh mắt dòm ngó và những lời quan tâm giả tạo. Mọi sự quan tâm, mọi sự thiện ý đều mang theo toan tính.

Cô đã nghe nói về kết quả kiểm tra của tiểu thư nhà họ Cảnh: Alpha, với 70% khả năng là cấp C, 20% là cấp B, 8% là cấp A và chỉ 2% là cấp S. Đó thật sự không phải là một kết quả xuất sắc.

Trong thế giới này, con cái của các gia tộc lớn sẽ không bao giờ ở cấp thấp nhất sau khi phân hóa, vì có rất nhiều cách để nâng cấp, đặc biệt là đối với Alpha.

Ví dụ như tiêm dung dịch dinh dưỡng.

Hay là huấn luyện thể chất đặc biệt.

Hoặc thậm chí… kết hôn với một Omega cấp cao để tạo ra sự can thiệp từ tin tức tố.

“Kết hôn” chỉ là cách nói hình thức.

Nhiều giao dịch bẩn thỉu được che đậy dưới bốn chữ cao thượng này.

“Chung Minh Tuyết, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Nếu muốn ăn vặt thì cũng được, mình có nhiều lắm.” Cảnh Thanh Hạ nhỏ giọng thăm dò, phá tan dòng suy nghĩ của Chung Minh Tuyết.

Chung Minh Tuyết cau mày, cơ thể cũng nhích ra xa một chút.

Cảm nhận được sự cảnh giác rõ ràng của Chung Minh Tuyết, Cảnh Thanh Hạ chỉ biết cười khổ. Kết quả thăm dò này vốn đã nằm trong dự đoán.

Mặc dù trong cuốn tiểu thuyết, phần miêu tả về cô không nhiều, nhưng những đoạn hồi tưởng rải rác cũng cho thấy lúc nhỏ cô đã gây không ít ác cảm cho nữ chính.

Dù sao đây cũng là nữ chính mà. Vừa xinh đẹp, lại vừa xuất sắc.

Vừa rồi khi ngồi gần, Cảnh Thanh Hạ đã quan sát rất kỹ.

Thiếu nữ với làn da trắng mịn, đôi lông mày lá liễu như vẽ, đôi mắt to tròn long lanh như chứa ánh sao trong đêm tối, sống mũi cao nhưng lại mềm mại, đôi môi đỏ mọng, sáng bóng như thể thoa son khiến người ta không thể không nhìn lâu thêm vài giây.

Trước khi gặp Chung Minh Tuyết, thật khó có thể tưởng tượng trên đời này lại có cô gái quyến rũ đến vậy.

Không, với cái thế giới tàn khốc này, từ “quyến rũ” phải được đổi thành “mê hoặc.”

Khiến người ta nảy sinh ham muốn chiếm hữu vẻ đẹp đó.

Cái câu mà dì Trương vừa khen "đẹp" chắc chắn phải tăng lên gấp mười, thậm chí gấp trăm lần mới có thể xứng với vẻ đẹp của Chung Minh Tuyết.

Cảnh Thanh Hạ không thể không tự cười giễu bản thân. Trước đây, khi tán gẫu với bạn bè về các ngôi sao, cô còn nói mình không phải kiểu người “cuồng sắc đẹp”. Giờ xem ra, một người chưa trở thành “fan nhan sắc” chỉ đơn giản là vì chưa gặp đúng kiểu sắc đẹp mà mình yêu thích mà thôi.