Tôi Không Phải Tra A Đâu [Xuyên Sách]

Chương 14

Cú đấm chuẩn bị vung ra của Dịch Nam Yên bỗng khựng lại.

"Bị một Alpha cưỡng hôn cảm giác thế nào?" Lộc Lâm Khê liếʍ môi, vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Hừm, ngọt thật."

Cô tỏ ra đắc ý, như thể đang nói: "Không ngờ tới đúng không?"

"Lộc Lâm Khê!" Dịch Nam Yên hoàn toàn tức giận.

Đồ đàn bà điên này!

"Hả?"

Dịch Nam Yên mạnh mẽ đẩy cô ra, rồi cầm điện thoại gọi thẳng cho bảo vệ.

"Cô gọi bảo vệ thì tôi sẽ sợ chắc?" Lộc Lâm Khê đút tay vào túi, còn chưa dứt lời đã liếʍ môi một cách đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Tôi nói cho cô biết, tôi có thể 1 chọi 5 đấy!"

Dịch Nam Yên cười lạnh: "Vậy thì đúng lúc, đội bảo vệ của công ty tôi vừa hay có 5 người."

Một phút sau, đội bảo vệ đã đến.

Sau đó, một trận hỗn chiến đã diễn ra ngay trong văn phòng tổng giám đốc.

Mấy chậu cây xung quanh bị đánh vỡ tan tành.

Lộc Lâm Khê nhanh nhẹn hạ gục 5 người bảo vệ, trên mặt dính vài vết xước, khóe miệng cũng bị rách.

Nhưng cô vẫn đút tay vào túi quần, cười nham nhở như một tên lưu manh và nói: "Thấy chưa, tôi đã nói rồi, tôi có thể một mình đấu với năm người."

Dịch Nam Yên: …

Năm phút sau, cảnh sát có mặt.

Cảnh sát: "Làm phiền cô đi với chúng tôi một chuyến."

Lộc Lâm Khê sững sờ: "Dịch Nam Yên, chúng ta là bạn học một thời, vậy mà cô còn báo cảnh sát!"

Viên cảnh sát ngạc nhiên, quay lại nhìn Dịch Nam Yên.

Dịch Nam Yên bình tĩnh đáp: "Tôi không quen cô ta. Xin các anh cứ đưa người đi."

Lộc Lâm Khê: !

Lão tử có một câu chửi thề, muốn hét lên cho cả thế giới nghe!



Sau khi Lộc Lâm Khê bị đưa đi, Dịch Nam Yên mới ngã người xuống ghế làm việc, kiệt sức.

Cô ấy che mặt, thầm mắng: "Đồ thần kinh."

Nhưng mà, màn náo loạn vừa rồi của Lộc Lâm Khê đã khiến cô ấy phải suy nghĩ lại nhiều chuyện.

Ví dụ như, có thể Trương Bác Văn nói dối, Lộc Lâm Khê thật ra không liên quan đến chuyện ly hôn của cô ấy.

Ví dụ như, vẻ ngoài trưởng thành, thanh lịch trong buổi họp lớp chỉ là giả vờ, Trương Bác Văn chắc chắn không biết mối tình đầu thanh thuần của anh ta thực ra lại là một tên lưu manh có thể một mình đánh bại năm người bảo vệ.

Ví dụ như, pheromone của Lộc Lâm Khê có mùi rượu nếp. Rượu nếp nồng đượm, ngọt ngào và thơm phức.

Ví dụ như…

Dịch Nam Yên chạm vào môi mình.

Sau đó cô ấy khẽ hậm hực nói: "Dù sao thì, cô ta vẫn là một kẻ điên."

Tại đồn cảnh sát…

"Cô cứ ở đây trước đã, chờ kết quả giám định thương tích của mấy người bảo vệ kia. Nếu họ không có ý định truy cứu, cô sẽ được thả."

"Được rồi." Sau khi bị giáo huấn một hồi, Lộc Lâm Khê ngoan ngoãn gật đầu.

Cô nhìn quanh môi trường xung quanh, thầm nghĩ, quả nhiên dù ở thế giới nào, phòng tạm giam vẫn chẳng có gì khác biệt.

Nhưng lần gần nhất cô phải vào đồn cảnh sát, chắc cũng đã năm, sáu năm rồi.

Từ một kẻ lưu manh vặt vãnh, sau đó trở thành bà chủ của một công ty bảo vệ lớn, quá khứ của Lộc Lâm Khê không mấy vẻ vang, tính cách ngang tàng đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Tuy nhiên, trời cao chứng giám, đã rất nhiều năm rồi cô không đánh nhau.

Lần này thực sự là không nhịn nổi.

Lộc Lâm Khê thở dài.

Cô thừa nhận mình đã quá tức giận, để cảm xúc lấn át lý trí mới ra tay.

Nhưng mà ai bảo Dịch Nam Yên lại đặc biệt khiến người ta tức giận như vậy chứ?

Nghĩ kỹ lại, chắc chắn là do Trương Bác Văn nói mấy lời vớ vẩn trước mặt Dịch Nam Yên, khiến cô ấy quy hết mọi tội lỗi lên đầu mình.

Giờ nghĩ lại, Lộc Lâm Khê cũng không còn thấy giận nữa.

Cô không tha cho tên Trương Bác Văn kia, nhưng với Dịch Nam Yên…

Khi bị cô hôn, vẻ bối rối và ngơ ngác trên gương mặt cô ấy, đáng yêu vô cùng.

Rồi cô ấy nhận ra mình đang bị hôn, liền nổi giận. Dáng vẻ tức tối của cô ấy trông y hệt một con mèo đen nhỏ đang xù lông.

Hơn nữa… đôi môi cũng mềm quá chừng.

Chết tiệt, chỉ cần nghĩ đến gương mặt của Dịch Nam Yên, cô lại quên mất việc phải tự kiểm điểm bản thân.

Khỉ thật…

Chỉ một cái hôn đã khiến cô ấy phản ứng như vậy.

Nếu ở trên giường thì…

Cô ấy sẽ giãy giụa mạnh hơn nữa sao?

Mặt Lộc Lâm Khê đỏ bừng, mấy suy nghĩ viển vông đã lấp đầy tâm trí cô.

"Cô không sao chứ!" Đột nhiên, một cảnh sát đi ngang qua để ý thấy biểu hiện kỳ lạ của cô, liền hỏi: "Cô có chỗ nào không khỏe à?"

Cô gái này sao đỏ mặt dữ vậy, có vẻ không ổn?

Lộc Lâm Khê vội ngẩng đầu, nói: "Tôi không sao. Cảm ơn anh cảnh sát, chỉ là tôi vừa nghĩ đến một con mèo nhỏ mà tôi gặp hôm nọ. Cô ấy dễ thương quá, tôi đang suy nghĩ làm thế nào để đem cô ấy về nhà."

"Là mèo hoang à? Vậy cô cũng có lòng thương lắm đấy." Viên cảnh sát ngạc nhiên nhìn cô, nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nếu là mèo hoang, chúng rất đề phòng và dễ tấn công người lạ. Cô hãy thử cho cô ấy ăn, từ từ làm quen. Đối với những chú mèo tội nghiệp, phải kiên nhẫn mới được."

Lộc Lâm Khê gật đầu.

Cho ăn, từ từ làm quen… và phải kiên nhẫn.

Lộc Lâm Khê cảm thấy dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.