Tôi Không Phải Tra A Đâu [Xuyên Sách]

Chương 7

Trong cầu thang.

Lộc Lâm Khê không ngạc nhiên khi tìm thấy Dịch Nam Yên đang trốn ở đó.

"Tôi còn tưởng cô sẽ khóc đấy."

"Có gì mà phải khóc." Dịch Nam Yên tức giận đến mức tay run lên, nhưng cô ấy không khóc, dù chỉ một giọt nước mắt. Trong đôi mắt sắc bén chỉ còn lại sự lạnh lùng.

"Cô nghe hết những gì anh ta nói rồi?"

"Nghe rồi." Dịch Nam Yên cúi người, nhặt chiếc điện thoại vừa rơi xuống đất: "Để cô phải cười chê rồi."

Thì ra, nửa năm kết hôn, cô ấy cứ tưởng rằng sự quan tâm của mình dành cho Trương Bác Văn là tốt nhất nhưng trong mắt anh ta, chỉ là như thế này.

Lộc Lâm Khê im lặng một lúc lâu. Dịch Nam Yên quay đầu lại, thấy cô đang chăm chú nhìn phía bên dưới cơ thể mình.

Điều này khiến Dịch Nam Yên cảm thấy khó hiểu: "Cô đang nhìn gì vậy?"

Lộc Lâm Khê nhún vai: "Không có gì, tôi chỉ thấy bộ vest công sở của cô trông cũng đẹp đấy chứ, còn phối với tất đen nữa." Đúng là đồng phục thì lúc nào cũng đẹp.

Dịch Nam Yên: …

Thái độ này khiến cơn giận bị dồn nén trong lòng Dịch Nam Yên càng thêm bùng nổ: "Cô đang chế giễu tôi à?"

"Chế giễu gì chứ? Thật sự rất đẹp mà."

"Tôi nấu ăn dở, tôi mua quần áo xấu, tôi chẳng có chút sức hấp dẫn nữ tính nào, tôi chỗ nào cũng không tốt! Tôi chính là một người phụ nữ hoàn toàn trái ngược với cô!"

Dịch Nam Yên nhìn thẳng vào Lộc Lâm Khê: "Vậy thì sao? Không giống cô, Lộc Lâm Khê, thì tôi không xứng đáng được gọi là "phụ nữ" à?!"

Lộc Lâm Khê nghiêng đầu: "Tôi thấy cô rất có sức hấp dẫn mà?"

Dịch Nam Yên bị câu nói đó làm nghẹn họng.

Ánh mắt của Dịch Nam Yên tối lại: "Ở đâu?"

Trương Bác Văn đã nói, cô ấy chẳng có chút sức hút nào, so với Lộc Lâm Khê trước mặt, chẳng khác nào trời với đất.

Lộc Lâm Khê bỏ tay vào túi áo khoác dạ màu trắng ngà, cười nói: "Độc lập, có tiền... Ừm... lại còn xinh đẹp, dáng người rất tuyệt."

Đôi mắt cô chưa từng rời khỏi cơ thể của Dịch Nam Yên.

Thật sự rất đẹp.

Đôi mắt hai mí, đôi mắt phượng dài hẹp, sống mũi cao, mái tóc ngắn ngang vai gọn gàng, đôi môi đỏ mọng thoa son, chiếc váy ngắn công sở nghiêm túc nhưng tràn đầy quyến rũ, và đôi chân thon dài được bao bọc trong đôi tất đen quyến rũ… Từng điểm một đều khiến người ta say đắm.

Quan trọng nhất là khí chất!

Rõ ràng mang dáng vẻ của một hồ ly, nhưng lại luôn giữ gương mặt lạnh lùng.

Dịch Nam Yên cứng họng, không biết nói gì. Ánh mắt của cô chân thật, thậm chí như đang nói rằng "với tôi, cô rất đẹp."

"Tôi… không hiểu ý cô. Cô không cần phải an ủi tôi."

"Tôi không an ủi cô. Tôi chỉ nghĩ cô không cần phải tự ti. Mỗi người có sở thích khác nhau, Trương Bác Văn không thích cô, thì đó là vì anh ta mù thôi."

"Nhưng anh ta là bạn đời của tôi." Lần đầu tiên trong mắt Dịch Nam Yên hiện lên sự bối rối.

"Ly hôn rồi thì không phải nữa." Lộc Lâm Khê cười: "Tìm một người yêu mình thì không tốt hơn sao?"

Dịch Nam Yên bỗng nhiên cười lạnh: "Vậy, nói trắng ra là cô vẫn đang mong tôi ly hôn chứ gì?"

"Đúng vậy. Chẳng lẽ anh ta đã nói cô như thế, nhìn nhận cô như thế, mà cô vẫn có thể tiếp tục sống với anh ta sao?" Lộc Lâm Khê thắc mắc.

Dịch Nam Yên quay đầu lại: "Không liên quan đến cô."

Lộc Lâm Khê nhún vai, lấy ra hộp thuốc lá, đưa lên: "Vậy hút một điếu không?"

Dịch Nam Yên: …

Tay cầm hộp thuốc giơ ra giữa không trung, không có dấu hiệu rút lại.

"Tôi không hút thuốc." Dịch Nam Yên nói, nhưng vẫn đưa tay ra lấy.

Nhưng chưa kịp lấy, Lộc Lâm Khê đã rút lại.

Dịch Nam Yên: …

"Cô có ý gì vậy?!"

"Một điếu thôi. Không được nghiện, nghiện rồi sẽ khó bỏ lắm. Nên chỉ cho cô một điếu." Lộc Lâm Khê rút một điếu ra, đưa lên miệng cô ấy, động tác dứt khoát.

Dịch Nam Yên đôi khi gặp những vấn đề khó khăn trong công việc, cũng sẽ hút một điếu, nhưng rất hiếm khi.

Hôm nay tâm trạng cô ấy cũng không mấy tốt đẹp.

Điếu thuốc được đưa đến, tội gì mà từ chối.

Cô ấy há miệng ngậm lấy.

Lộc Lâm Khê bật lửa châm cho cô ấy.

Chẳng mấy chốc, không gian trong cầu thang tràn ngập mùi thuốc lá.

"Tôi không hiểu cô." Dịch Nam Yên nhả ra một vòng khói.

Lộc Lâm Khê: "Ừm?"

"Cô có muốn nối lại tình xưa với Trương Bác Văn không?"

"Cũng không hẳn."

Dịch Nam Yên bình thản nói: "Bất kể cô có muốn hay không, tôi cũng không thể ly hôn với anh ta."

"Lý do là gì?"

Dịch Nam Yên hạ mắt xuống: "Hôn nhân thương mại, Trương Bác Văn là người ít có quyền lực nhất trong đó. Còn tôi… hợp tác với nhà họ Trương thì tôi có thể kiếm tiền, việc gì phải làm căng để ly hôn?"

"Dù cho anh ta không coi cô là bạn đời sao?"

"Dù là vậy." Nhưng tất nhiên, từ giờ cô sẽ chẳng bao giờ làm bất kỳ điều gì vì Trương Bác Văn nữa.

Trương Bác Văn coi thường cô ấy, nhưng Dịch Nam Yên không phải một người ngây thơ dễ bị lừa.

Lộc Lâm Khê cười: "Cô có thể nhịn được sao?"

"Coi như mình nuôi một con lợn trong nhà vậy." Dịch Nam Yên giật lấy điếu thuốc từ tay Lộc Lâm Khê, rít một hơi rồi mỉm cười cảnh cáo: "Dù là con lợn bị thiến, nó cũng phải ngoan ngoãn ở trong chuồng của tôi. Đồ của tôi, người khác đừng hòng nhòm ngó."

Lộc Lâm Khê đột nhiên bật cười.

Lợn bị thiến? Cô ấy ví dụ thật hài hước!

"Cô cười cái gì?"

Lộc Lâm Khê nhún vai: "Không có gì."

Đồ của cô, người khác không được nhòm ngó.

Người phụ nữ này, thật đúng là hợp khẩu vị của cô.