Hệ thống đã từng nói, những đau đớn trong cốt truyện không thể tránh được!
Trong lúc khẩn cấp, ta bấm một pháp quyết, vòng cổ của Lạc Vân Thanh ngay lập tức siết chặt, khống chế hắn.
Lạc Vân Thanh kêu lên một tiếng, ngã xuống giường.
Ta vội vàng đẩy hắn ra, chột dạ nói:
“Tất cả là tại ngươi không giữ phép tắc! Nếu ngươi không làm bậy, ta đâu cần làm thế!”
Lạc Vân Thanh nằm trên giường, tóc bạc rối tung, quần áo xộc xệch, lộ ra làn da trắng nõn.
Sắc mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt vàng ướŧ áŧ, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào ta, giọng đầy phẫn nộ:
“Thẩm Kiều Kiều, ngươi định dùng thủ đoạn này để hại chết ta sao?”
Không phải chứ.
Chỉ là vài viên thuốc bổ thôi, sao lại nghiêm trọng đến mức sống chết như thế?
Ta kéo lấy tai hồ ly của hắn, quát:
“Ngươi đừng có mà giả vờ nữa!”
“Chỉ có chút thuốc bổ thôi, sao có thể chết được?”
Lạc Vân Thanh chẳng để ý đến lời ta, nhắm mắt lại, nằm đó, cả người nóng bừng nhưng lại đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn cắn môi đến đỏ mọng, nét mặt đầy nhẫn nhịn và đau đớn, trông vừa kiều diễm vừa khổ sở.
Thấy vậy, ta bắt đầu hoảng.
Đây là nam chính mà.
Nếu thật sự có chuyện gì không hay, nhiệm vụ của ta cũng coi như xong.
Hắn sẽ không thực sự chết chứ?
“Uy!”
Ta kéo cái đuôi của hắn.
Không thấy phản ứng.
Ta càng lo lắng hơn:
“Uy, ngươi sẽ không thật sự chết chứ?”
“Lạc tiểu cẩu, ngươi không thể chết được! Cuộc đời ngươi còn chưa bắt đầu mà!”
“Nếu ngươi chết, ta biết phải làm sao?!”
Nghe giọng ta càng lúc càng gấp gáp, hắn mới từ từ mở mắt, khó nhọc nói:
“Thuốc này xung đột với công pháp của ta.”
“Ta vẫn chưa lành hẳn thương tích, nếu không giải trừ dược tính, chỉ e rằng…”
Ta không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Nam chính sắp chết dưới tay ta sao?
Nước mắt ta gần như tuôn trào:
“Vậy làm sao để giải?”
“Ngươi nói ta là giải dược, chẳng lẽ phải uống máu ta hay ăn thịt ta sao?”
Ta nhắm mắt, hít sâu, rồi đưa tay ra:
“Vậy ngươi tự mà làm đi, ta sẵn sàng hiến máu!”
Lạc Vân Thanh nhìn cánh tay trắng nõn được ta nuôi dưỡng kỹ lưỡng, không chút nể nang nắm lấy cổ tay ta, hé miệng.
Ta nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Rồi ta cảm nhận được đầu ngón tay ướŧ áŧ, mềm mại... Hắn đang liếʍ ngón tay ta.
Hắn vốn đã hận ta, bây giờ còn định bắt đầu ăn ta từ tay sao... ô ô...
Khi ta đang tưởng tượng mình sắp bị hắn nuốt chửng, đột nhiên hắn kéo ta vào lòng.
Tim hắn đập nhanh, hắn thì thầm bên tai ta, giọng nói trầm thấp:
“Không cần những thứ đó, chỉ cần…”
Ách, ách…
Ta mở to mắt, mặt đỏ bừng, lắp bắp:
“Này... này... như vậy không phải là không tốt sao... Nếu không làm vậy, ngươi thực sự sẽ chết à?”
Lạc Vân Thanh im lặng.
Ta giãy giụa trong chốc lát, rồi thở dài, rút kinh nghiệm mà vòng tay ôm lấy hắn:
“Được rồi, đến đi! Chỉ cần ngươi sống sót!”