Cái tên đáng ghét Thịnh Kiến Dã này, sao cậu ta cứ quản chuyện của mình vậy?
"Không liên quan đến cậu."
Thẩm Đông Đông bướng bỉnh.
Thịnh Kiến Dã dựa lưng vào tường rồi lười biếng nói: "Cái tính nóng nảy, giống hệt con mèo hồi bé tôi từng nuôi. Thẩm Đông Đông, sáng nay Tạ Dương nói với cậu chuyện gì vậy? Cậu ta tìm cậu làm gì?"
Thẩm Đông Đông mở miệng, nhưng sau khi do dự một lúc thì cuối cùng cậu quyết định im lặng.
—— Phải bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng mà.
Thịnh Kiến Dã: "Bảo cậu ghi lại tiếng tôi ngáy đúng không?"
"?!" Thẩm Đông Đông lập tức ngẩng đầu rồi nhìn chằm chằm Thịnh Kiến Dã, lông đuôi xù lên.
"Sao cậu biết được!"
Thịnh Kiến Dã cong môi: "Khi Tạ Dương đưa cho cậu bút ghi âm ở hội trường, xung quanh có nhiều người lắm, có vài fan của tôi thì cũng bình thường thôi."
Thẩm Đông Đông cứng họng.
Thôi được hoá ra là bảo mật chưa tốt.
"Nhưng anh cảm động lắm." Thịnh Kiến Dã cảm thán, nhìn Thẩm Đông Đông, đôi mắt trong ánh đèn mờ càng thêm sâu thẳm không rõ hắn đang nghĩ gì.
"Đông Đông, vì từ chối mà cậu còn bịa ra chuyện tôi trả cậu ba nghìn tệ để nâng giá. Thiếu tiền nhưng không phản bội bạn cùng phòng, đáng lẽ tôi phải trao cho cậu một bằng khen."
"..." Thẩm Đông Đông chột dạ không dám nói gì.
Xin lỗi, chỉ là cậu chưa tìm được cơ hội để phản bội thôi mà...
"Thế này nhé." Thịnh Kiến Dã khoanh tay gõ nhẹ lên đầu gối rồi nở nụ cười mờ ám: "Tôi sẽ hợp tác với cậu, cho phép cậu ghi âm, giúp cậu kiếm được hai nghìn tệ, thế nào?"
Thẩm Đông Đông ngơ ngác.
Cậu ngồi dậy từ trong chăn rồi sửa lại mũ ngủ: "Thật không?"
Thịnh Kiến Dã gật đầu, "Nhưng số tiền một nghìn còn lại, chúng ta chia đôi."
Thẩm Đông Đông lập tức gật đầu rồi cười để lộ răng nanh nhỏ, hào hứng làm dấu OK.
"Không vấn đề gì!"
Dù sao cậu kiếm được tiền cũng nhờ hắn mà.
"Ê, anh Thịnh, hai cậu đang bàn chuyện gì thế?" Khúc Tuấn Văn đang lắc lư theo điệu nhạc phát ra từ loa ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ ngồi nói chuyện với nhau thì ngạc nhiên ngồi bật dậy hỏi.
Thịnh Kiến Dã xoay người chui vào chăn.
"Lo chuyện của mình đi, tôi đi gủ đây."
Khúc Tuấn Văn bĩu môi rồi tiếp tục nghe nhạc.
Với sự giúp đỡ của Thịnh Kiến Dã, sáng hôm sau Thẩm Đông Đông đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tạ Dương nói sẽ nghe thử xem hiệu quả thế nào, nếu chất lượng tốt thì sẽ chuyển tiền cho cậu, nên Thẩm Đông Đông đành phải ngoan ngoãn chờ đợi, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến việc liệu cậu có nhận được số tiền hai nghìn tệ đó không.
Tuy nhiên, sự chú ý của cậu nhanh chóng bị phân tán.
Bởi vì buổi phỏng vấn công việc bán thời gian đã đến!
Ngay khi vừa thức dậy sau giờ nghỉ trưa, Thẩm Đông Đông đã nhận được tin nhắn thông báo về buổi phỏng vấn.
Chỉ mới đăng ký hôm trước mà đã có phản hồi ngay, hiệu suất làm việc thật đáng kinh ngạc.
Trung tâm hoạt động sinh viên…
Lại là một địa điểm mới lạ mà Thẩm Đông Đông chưa biết đến.
Cậu nhớ lại đàn anh khóa trên tốt bụng lần trước, nên lập tức gửi tin nhắn phỏng vấn cho người kia, Thẩm Đông Đông ngồi trên giường và cúi đầu nhanh chóng gõ bàn phím hỏi anh ta liệu có biết nơi này không.
Không lâu sau, đối phương đã trả lời.
Nhưng lại là tin nhắn thoại.
May mà tin nhắn không dài.
Thẩm Đông Đông điều chỉnh âm lượng rồi áp điện thoại lên tai để nghe.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên nhẹ nhàng và điềm đạm, âm lượng không lớn nhưng phát âm rõ ràng, nói tiếng phổ thông chuẩn mực đến mức có thể làm phát thanh viên.
“Từ ký túc xá của cậu, rẽ phải đi khoảng hơn ba mươi mét, gặp ngã tư đầu tiên thì đi về hướng có các tòa nhà ký túc xá ở hai bên, khi nào đến siêu thị…”
Anh ta giải thích rất chi tiết.
Thẩm Đông Đông không quen thuộc với khuôn viên trường, nên nghe có hơi mơ hồ.
Nhưng vì anh khóa trên đã nói rõ như vậy nên lúc đi cứ nghe theo là được, chắc chắn cậu sẽ tìm thấy đường.