"Đến làm thêm sẽ được ăn miễn phí ở nhà ăn mỗi lần làm việc, có thể chọn bất kỳ món nào! Các bạn nào muốn tham gia có thể điền đơn nhé!"
"!" Đôi mắt của mèo con mê ăn lập tức trợn tròn.
Cái gì, được ăn miễn phí kìa!
Vậy thì mỗi bữa mèo con đều có thể ăn đùi gà to rồi sao?
Thẩm Đông Đông lập tức giơ tay xin một tờ đơn đăng ký, sau khi điền đầy đủ rồi thì cậu nộp lại.
Chị khóa trên thấy cậu nhiệt tình như vậy thì vui vẻ tặng cho cậu một hộp sữa như món quà nhỏ, còn nháy mắt với cậu: "Đàn em nhỏ, chúng tôi sẽ xét duyệt đơn sớm nhất có thể. Nếu qua vòng sơ tuyển, chúng tôi sẽ liên hệ với bạn để phỏng vấn nhé."
"Vâng ạ."
Thẩm Đông Đông cười tươi lộ cả răng nanh nhỏ.
Quầy lao động sinh viên rất hot, Thẩm Đông Đông nhanh chóng bị đám đông đẩy ra ngoài, cậu vui vẻ cầm hộp sữa rời đi.
Sữa cũng là thứ mà mèo con thích uống!
Tối nay quả là đi đúng chỗ.
Thẩm Đông Đông đang rất vui, lập tức mở hộp sữa ra uống ngay. Cậu vừa rút ống hút ra thì vai cậu bỗng nhiên bị ai đó đè xuống, một cánh tay dài vươn tới nắm lấy hộp sữa trên tay Thẩm Đông Đông, rồi lật ngược lại để xem nhãn hiệu.
Thẩm Đông Đông nghe thấy bên tai có tiếng cười nhàn nhạt vang lên.
"Sữa bò dành cho trẻ em?"
"..." Thẩm Đông Đông tức tối xấu hổ: "Sao hả, người lớn uống sữa trẻ em thì phạm pháp à! Đừng có lo chuyện của tôi, đi đi, đi đi."
"Không phạm pháp, nhưng cậu có dung nạp được lactose không?" Giọng nói trầm ấm, khàn khàn của Thịnh Kiến Dã vang lên bên tai Thẩm Đông Đông, hắn cúi đầu xuống nhìn cậu.
"..." Thẩm Đông Đông lập tức chột dạ.
Tuy dạ dày cậu không nhạy cảm như mèo bình thường, nhưng sữa ấy mà, thỉnh thoảng uống vào vẫn gây đau bụng.
Sau này cậu mới biết từ ông chủ quán rằng, nhiều mèo khi lớn lên sẽ bị không dung nạp lactose, nên dù là sữa hay kem thì đều nên hạn chế.
Nhưng sữa ngon và rẻ mà.
Kem cũng vậy...
"Thỉnh thoảng đau bụng chút cũng không sao mà, ăn ngon là được."
Thẩm Đông Đông nói tỉnh bơ.
Thịnh Kiến Dã nhướng mày cười khẽ.
"Thẩm Đông Đông, cậu giỏi thật đấy, tôi thực sự thắc mắc sao cậu có thể sống được đến giờ. Đúng lúc tôi đang khát nên dùng xúc xích nướng đổi với cậu, thế nào?"
Thịnh Kiến Dã lấy ra một cây xúc xích nướng đang bốc khói nghi ngút như làm ảo thuật, một đoạn vỏ ngoài bị nướng bung ra, để lộ lớp thịt băm bên trong.
Đôi mắt đẹp long lanh của Thẩm Đông Đông lập tức mở to.
To như vậy, bên ngoài phải bán mười tệ một cây đấy, mà trông nó như xúc xích tự làm bằng thịt nguyên chất, không hề có màu thực phẩm, hơi xấu nhưng rất an toàn và lành mạnh.
Thơm quá, thơm quá.
Thẩm Đông Đông lén nuốt nước miếng.
"Được thôi, đổi cũng không tệ."
Thẩm Đông Đông lập tức đưa hộp sữa cho Thịnh Kiến Dã, rồi kìm nén sự phấn khích nhận lấy cây xúc xích, giao dịch nhanh chóng được hoàn tất.
Sau đó cậu lập tức cúi người né khỏi cánh tay dài của Thịnh Kiến Dã đang đặt trên vai mình.
"Tôi phải đi tìm người, Thịnh Kiến Dã, cậu sắp lên sân khấu rồi phải không? Mau đi tập đi, tạm biệt tạm biệt! À, cố lên nhé!"
Thẩm Đông Đông sợ Thịnh Kiến Dã đột nhiên hối hận lại giở trò trêu chọc cậu, nên nhanh chóng cầm cây xúc xích rồi tìm cớ chạy mất.
Thịnh Kiến Dã nhếch miệng cười thầm nheo mắt nhìn bóng dáng cậu chạy đi, sau đó nhét hộp sữa vào ngăn bên của túi đựng đàn guitar, rồi quay người tiến về quầy lao động sinh viên mà Thẩm Đông Đông vừa đứng.
"Xin cho tôi một tờ đơn đăng ký, cảm ơn."
Theo như suy nghĩ ban đầu của Thẩm Đông Đông, tính luôn cả thời gian đi lại, cậu chỉ định chơi bên ngoài nhiều nhất là nửa tiếng rồi sẽ quay lại ký túc xá để tiếp tục học.
... Nhưng khi cậu quay lại ký túc xá thì đã trôi qua hai tiếng rồi!
Mèo con lo lắng, mèo con áy náy.jpg
Tất cả là lỗi của Thịnh Kiến Dã!