"Khúc Tuấn Văn, tôi muốn mua máy giặt, liên hệ giúp tôi anh khóa trên bán máy giặt đi."
Phó Luân không thèm ngẩng đầu lên, nói.
"Hả?" Khúc Tuấn Văn đang đeo tai nghe lướt Douyin ngẩng đầu mơ màng, anh tháo một bên tai nghe xuống rồi hỏi: "Máy giặt á, không phải ký túc xá mình đã mua rồi sao? Cậu bị ngớ ngẩn à?"
Mèo nghèo nhỏ cũng lo lắng bước chậm lại.
Ngày thứ hai sau khi khai giảng, Khúc Tuấn Văn với khả năng giao tiếp thần sầu đã vác về một chiếc máy giặt, nói là do anh khóa trên nhập hàng về bán nên có giá rất ưu đãi.
Thẩm Đông Đông choáng váng, vì anh chẳng hề hỏi ý kiến ai trong ký túc xá, tự ý mua về rồi trực tiếp lập nhóm thu tiền!
Sau khi chia đều, mỗi người phải trả hơn hai trăm tệ...
Đóng học phí xong rồi mua quần áo quân huấn và những vật dụng cần thiết, chú mèo nghèo khổ Thẩm Đông Đông còn lại đúng sáu trăm tệ, cậu thực sự muốn khóc.
Vì chuyện này Thẩm Đông Đông đã cãi nhau một trận nhỏ với Khúc Tuấn Văn, khiến anh càng thấy cậu chướng mắt hơn, Khúc Tuấn Văn bực bội nói: "Vậy thì cậu tự giặt đi, không được dùng máy giặt."
Tất nhiên là Thẩm Đông Đông không chịu.
Mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông mà phải giặt áo bông bằng nước lạnh, thì sẽ làm hỏng móng mèo mà cậu đã tốn bao công sức chăm sóc cho nó mất, không thể để sai lầm này tái phạm lần nữa.
Cuối cùng, cậu đành phải rưng rưng nộp hai trăm tệ.
Nhưng tại sao Phó Luân lại muốn mua thêm cái nữa!
"Tôi mua để dùng riêng."
Giọng Phó Luân lạnh lùng, cuối cùng y cũng ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Đông Đông một cái: "Quần áo rụng lông đến mức làm nghẹt cả cống, ai dám dùng chung máy giặt với cậu? Lúc đó quần áo giặt ra còn bẩn và dính lông nữa chứ, hừm..."
Khúc Tuấn Văn không hiểu: "Giặt cả tuần rồi mà có thấy dính gì đâu... Thôi, cậu muốn mua thì cứ mua, dù sao ban công cũng lớn mà, để tôi liên hệ cho. Mà cậu nói vậy, tôi cũng muốn mua thêm một cái để giặt riêng đồ lót, ngày nào cũng giặt tay mệt chết đi được..."
Anh vừa lẩm bẩm vừa mở WeChat tìm người.
Thẩm Đông Đông: "..."
Đồ lót cũng cần có máy giặt riêng sao?
Cậu không hiểu nổi thế giới của Khúc đại thiếu gia.
Nhưng thế giới của Phó Luân... Nói trắng ra là y chê cậu thôi!
Hứ, mèo con cũng chê cậu đấy nhé!
---
Buổi huấn luyện chiều kết thúc rất sớm dành đủ thời gian cho các tân sinh viên tham gia đêm hội liên hoan của các câu lạc bộ tân sinh viên, cũng chính là buổi liên hoan chào mừng tối nay.
Thẩm Đông Đông không muốn tham gia mấy hoạt động rườm rà này, vốn dĩ cậu đã sắp xếp để đi làm thêm ở quán cà phê mèo hôm nay, nhưng ông chủ bảo hôm qua cậu mệt quá rồi, hôm nay nên nghỉ ngơi thêm nên Thẩm Đông Đông đành rảnh rỗi một bất đắc dĩ.
Cậu có chút do dự.
Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, Thẩm Đông Đông rất muốn ở lại ký túc xá học tập, nhưng hôm qua cậu đã hứa với cô gái trong câu lạc bộ cứu trợ động vật lang thang là sẽ ghé qua quầy của cô ấy để ủng hộ...
Nói mà không giữ lời thì không phải là mèo ngoan.
Thẩm Đông Đông quyết định sẽ đi thật nhanh, sau đó về ngay để học —— bài kiểm tra đầu năm đã phơi bày quá nhiều lỗ hổng, cậu phải nhanh chóng bù đắp lại, đặc biệt là môn Toán cao cấp.
Lúc sáu giờ rưỡi chiều, Thẩm Đông Đông gấp quyển sách Toán cao cấp cũ kỹ lại rồi tranh thủ thời gian chuẩn bị ra ngoài.
Ký túc xá chỉ còn lại mình Thẩm Đông Đông, cậu thay bộ trang phục rộng rãi đơn giản, đội mũ lưỡi trai trắng và đeo kính sau đó đeo cặp sách, khóa cửa rồi đi về phía sân vận động, nơi diễn ra đêm hội tân sinh viên.
… Thật không may, cậu bị lạc đường.
Thẩm Đông Đông bối rối đứng ngoài sân bóng rổ mà cậu đã huấn luyện ban ngày, rồi tự hỏi tại sao lại quay về đây? Đại học này lớn đến mức khiến cậu đi vòng sao?