Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 17

... Quá xấu hổ rồi.

Hiểu lầm này lớn quá.

Cậu tuyệt đối không có ý coi thường kim chủ đâu!

"Này, Thẩm Đông Đông, nói thật với tôi đi."

Khúc Tuấn Văn hạ giọng rồi môi nhếch lên nở một nụ cười gian xảo.

"Người không ổn là cậu đúng không? Nhặt quảng cáo dạo trên đường, rồi ngại không dám dùng nên đẩy qua cho anh Thịnh à?"

"Tôi tiện tay nhặt thôi, không hề nhìn kỹ quảng cáo trên đó có được không? Cậu đừng nói bậy nữa!"

Mặt Thẩm Đông Đông đỏ bừng lên, giận dữ phản bác tên lưu manh Khúc Tuấn Văn.

Có lẽ vì giọng điệu của cậu quá gắt, Khúc Tuấn Văn bị dồn đến phát bực cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức nên sắc mặt có hơi tối lại.

Khúc Tuấn Văn nhìn xuống Thẩm Đông Đông rồi nở một nụ cười hiểm độc.

"Phản ứng dữ dội thế, chắc bị tôi nói trúng rồi phải không? Cởϊ qυầи ra cho tôi kiểm tra xem, tôi đang nghi ngờ cậu là con gái trà trộn vào ký túc xá nam đấy."

Nói rồi, anh ta định đưa tay kéo quần bò của Thẩm Đông Đông xuống.

"Đồ điên!" Thẩm Đông Đông sợ đến nỗi vội giữ chặt thắt lưng, đôi mắt ươn ướt mở to không tin nổi rồi hét lên giống như pháo nhỏ sắp nổ.

"Khúc Tuấn Văn, tránh ra! Cậu không biết xấu hổ à! Sao cậu không tự cởϊ qυầи mình đi! Không được chạm vào tôi!"

Chàng trai hét lên, trong từng lời nói tràn đầy sự hoảng loạn và giận dữ.

Nghe vậy, Khúc Tuấn Văn càng bực hơn vừa kéo vừa chửi: "Cậu làm gì mà điệu đà thế? Lên cấp ba chưa từng lột quần so với bạn bè à? Xem thử có sao đâu, cậu căng thẳng cái gì chứ!"

Thẩm Đông Đông tức phát điên, đây toàn là lý lẽ gì vậy!

Rõ ràng là bắt nạt người ta mà!

Vận động viên thể thao được huấn luyện kỹ có sức mạnh vượt trội, bàn tay to đầy gân cứng như sắt thép, Thẩm Đông Đông yếu ớt, dinh dưỡng không đủ, không thể gỡ nổi một ngón tay của anh ra.

"Tránh ra!" Thẩm Đông Đông sắp phát điên rồi, lúc giằng co, cậu vô tình hất rơi cả kính, cũng không còn để tâm đến nữa.

Ngoài vấn đề riêng tư, còn một nguy cơ chết người khác đang treo lơ lửng trên đầu—cậu bị Khúc Tuấn Văn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức quá kích động, sắp không kiểm soát được cái gốc đuôi ngứa ngáy nữa rồi!

Tiêu rồi tiêu rồi! Nó sắp lộ ra rồi—

Trái tim Thẩm Đông Đông như nhảy lên cổ họng, thì bỗng nhiên từ trong phòng tắm bỗng vang lên tiếng "rầm" của cánh cửa mở mạnh, Thịnh Kiến Dã khoác hờ áo choàng tắm màu đen đi chân trần ra, vòi sen còn chưa kịp tắt.

"Khúc Tuấn Văn."

Thịnh Kiến Dã gọi cả tên của anh, giọng trầm xuống, đôi mắt đen gắt gao nhìn tên bạn cùng phòng ngang ngược, trong mắt ẩn chứa vài phần cảnh cáo.

Thịnh Kiến Dã vừa xuất hiện, Phó Luân - người vừa định đứng lên ngăn Khúc Tuấn Văn lại - ngưng động tác, trọng tâm cơ thể lại rơi trở về ghế.

Không liên quan gì đến mình, y lại cúi đầu rồi tiếp tục im lặng đọc sách.

Thẩm Đông Đông thấy Khúc Tuấn Văn quay đầu ngẩn ra, lập tức giơ móng vuốt sắc nhọn như mèo giáng hai cú đấm vào khuôn mặt đẹp trai của Khúc Tuấn Văn, mặt của anh lập tức xuất hiện vết xước rõ ràng.

Khúc Tuấn Văn "a" một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng buông tay.

Thẩm Đông Đông liền ôm lấy mông lùi về phía sau, cái đuôi mèo lông xù vừa lộ ra nhanh chóng luồn vào áo, cuộn tròn quanh eo.

Khúc Tuấn Văn nhíu mày chặt, tay giữ má đang nóng rát rồi trừng mắt nhìn Thẩm Đông Đông: "Cậu dùng cái gì—"

Giọng đầy phẫn nộ của anh bỗng dừng lại.

Thẩm Đông Đông dựa lưng vào góc giữa tường và tủ quần áo, đôi mắt lấp lánh nước, cứng đầu nhìn chằm chằm anh khóe mắt và chóp mũi đều đỏ ửng.

Hình như... sắp khóc rồi?

Cơ thể cậu run rẩy dữ dội, có lẽ là sợ.

Khúc Tuấn Văn: ...

Anh đột nhiên tỉnh táo lại.

Chết tiệt, vừa rồi anh bị ma quỷ xui khiến làm cái gì thế này?

Bao năm đi học, Khúc Tuấn Văn đã làm côn đồ bấy nhiêu năm, sống chết không sợ, không phục thì đánh, dựa vào nắm đấm xây dựng địa bàn, nhưng chưa bao giờ dùng chiêu trò trẻ con như kéo quần người khác.