Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 6

Hình như người kia là một bạn cùng lớp, trông cũng khá đẹp trai, Thẩm Đông Đông nhớ mang máng nhưng gặp quá ít nên không thể nhớ rõ.

"Cậu làm gì vậy?"

Người kia không lịch sự, nên Thẩm Đông Đông cũng chẳng khách khí.

Đối phương nở một nụ cười giả tạo: “Bạn học, nghe nói cậu ở chung phòng với Thịnh Kiến Dã đúng không? Giúp tôi một việc nhé, tôi có thể trả công.”

Tên kia xoa xoa ngón tay rồi làm động tác như đang đếm tiền.

“...Tôi không thân với cậu ta.”

Thẩm Đông Đông nói.

Rõ ràng đối phương không tin, sau khi trả lại sách cho Thẩm Đông Đông, còn nhướng mày cười mờ ám: “Giấu đầu lòi đuôi, chiều nay tôi thấy Thịnh Kiến Dã ôm cậu ở ban công ký túc xá.”

“?!”

Thẩm Đông Đông cảm thấy bị kích động, suýt nữa thì lông lại dựng đứng.

Khốn kiếp, khoảnh khắc yếu đuối của mèo con đã bị người ta thấy rồi!

May mắn là giọng của tên này rất nhỏ.

Thấy Thẩm Đông Đông căng thẳng, tên kia ngừng lại một chút, kéo dài giọng nói: “Nếu cậu giúp tôi, tôi sẽ quên chuyện đó ngay lập tức, thế nào?”

Thẩm Đông Đông nuốt khan: “Cậu nói trước đi, muốn tôi giúp chuyện gì.”

Tên kia nghiến răng, nói: “Giúp tôi ghi âm tiếng cậu ngủ ngáy hoặc nghiến răng, càng khó nghe càng tốt, đơn giản mà phải không? Cậu có giúp không?”

Thẩm Đông Đông nhíu mày: “Ghi âm để làm gì?”

Khuôn mặt tên đó hiện lên vẻ căm ghét:

“Cậu không biết trên diễn đàn đang bình chọn tân sinh viên đẹp trai nhất sao? Mẹ kiếp, cậu ta được nhiều phiếu như vậy, tôi không quan tâm. Nhưng đám fan của cậu ta cứ bảo cậu ta là nam thần hoàn hảo, nói cả tiếng cậu ta xì hơi cũng ra bong bóng màu hồng, thật não tàn! Tôi phải kéo cậu ta xuống! Phải làm cho cậu ta thân bại danh liệt!”

Thẩm Đông Đông: “...”

Trong trí tưởng tượng của cậu, việc cạnh tranh để trở thành hot boy trường có thể bao gồm việc chỉnh sửa ngoại hình, trang điểm, tích cực tương tác với fan và đăng ảnh đẹp trai để thu hút sự chú ý.

Nhưng thực tế, việc cạnh tranh lại là ghi âm tiếng ngáy của đối thủ và tung ra để hạ bệ nhau.

Đột nhiên Thẩm Đông Đông cảm thấy có chút buồn cười, hóa ra trong ngôi trường danh tiếng này, vẫn có người ngốc hơn cậu!

Cậu nhìn người kia với ánh mắt đầy thương hại.

Tên đó thấy ánh thương hại của Thẩm Đông Đông nhưng lại hiểu nhầm đó là sự thân thiện thì bèn vỗ vai cậu, nở một nụ cười như thể cả hai là đồng minh.

“Hãy cầm lấy chiếc bút ghi âm nhỏ này.”

Tên đó lén đưa cho cậu một chiếc bút bi rồi hạ thấp giọng nói: “Sau khi xong việc, tôi sẽ đưa cậu hai nghìn tệ.”

Hai nghìn tệ! Đủ cho cậu sống hai tháng.

Thẩm Đông Đông, một con mèo nhỏ nghèo khó đã rất lung lay.

Cậu do dự một chút rồi cắn răng nhận lấy bút, sau đó cảnh giác nói: “Nhưng cậu không được lừa tôi, cũng không được nói chuyện đó ra, nếu không tôi sẽ đánh cậu. Tôi... tôi đánh rất đau đó.”

Tên đó ngạc nhiên: “Hả? Cậu đang nói gì vậy?”

"..."

Suýt nưa lông của Thẩm Đông Đông lại dựng đứng lên.

May mà cậu kịp bình tĩnh lại trước khi nổi giận, suy nghĩ nhanh nhạy hơn và nhận ra rằng tên đó đang giữ lời hứa, nên cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên tên đó nói "Ồ" một tiếng.

"Nhìn kỹ cậu cũng trông không tệ lắm nhỉ, cái mũi này khá dễ thương, nhưng sao lại đeo cái kính xấu xí này?"

Vừa nói, tên đó vừa tự nhiên đưa tay lên định gỡ kính của Thẩm Đông Đông.

"!" Thẩm Đông Đông hoảng sợ, trừng mắt nhìn rồi định đưa tay ra tát tên kia một cái.

Nhưng ngay lúc đó, vai phải của tên đó bị một bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng ấn xuống.

Động tác của cậu bạn kia chợt dừng lại.

Tên đó không vui ngẩng đầu lên, khi nhận ra người mới là ai đến thì nhếch môi cười lạnh: “Ồ, là Thịnh đại thiếu gia đấy à, ai cho phép cậu đυ.ng vào tôi?”

Thịnh Kiến Dã hơi nghiêng đầu, một tay lười biếng đút trong túi quần, tay kia không rõ đang cầm thứ gì, chỉ về phía chỗ ngồi bằng cằm.