Chu Tường lông tóc dựng đứng, tại sao… Tại sao lại là y?!
Nhưng rồi hắn lập tức nhớ ra, không phải chỉ riêng hắn và Yến Minh Tu biết nơi giấu chìa khóa, vẫn còn một người nữa, chính là cái người đã từng rất thân thiết với hắn, thường xuyên chạy đến nhà hắn chơi – Lan Khê Nhung!
Có một lần Chu Tường bận không ra mở cửa, mà Lan Khê Nhung lại tình cờ đến, hắn bèn nói cho y vị trí hắn giấu chìa khóa, dù sao lúc ấy hắn cũng rất tin tưởng Lan Khê Nhung, hơn nữa nhà hắn cũng chẳng có gì đáng giá. Chỉ có duy nhất lần ấy, sau đó Lan Khê Nhung ra nước ngoài, hắn cũng quên béng mất chuyện này.
Mãi đến bây giờ, nghe thấy giọng Lan Khê Nhung, hắn mới giật mình nhớ lại.
Phải làm sao bây giờ?!
Lan Khê Nhung bật đèn, phản ứng đầu tiên của y là có trộm. Quả nhiên, một kẻ đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang kín mít đang bò càng trên đất. Theo động tác ngã sấp của hắn, thẻ tín dụng, chi phiếu và tiền mặt cũng văng ra.
Lan Khê Nhung tức giận thét to, “Mẹ kiếp mày dám đến đây ăn cắp à?!” Y hùng hổ bước tới, không để
Chu Tường có cơ hội phản ứng, một cước đạp lên cẳng chân hắn.
Chu Tường khẽ rêи ɾỉ, hắn đau đến nỗi suýt thì hét toáng lên.
Lan Khê Nhung khom lưng muốn túm lấy hắn, hắn dựa vào trí nhớ, quơ tay mò mẫm đằng sau, vớ được một chậu hoa, hắn lập tức vốc một nắm đất ném thẳng vào mặt Lan Khê Nhung.
Lan Khê Nhung không kịp đề phòng, bị đất văng trúng, không mở mắt ra được.
Chu Tường nhân cơ hội bật dậy, gạt chân đẩy Lan Khê Nhung ngã xuống sàn, cuống quýt vọt qua y, nhào ra cửa bỏ trốn.
Lan Khê Nhung bị đất lọt vào mắt, nước mắt chảy ròng ròng, y gắng gượng quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng tên trộm đang bỏ chạy. Chân hắn hơi cà nhắc, nhưng dáng vóc kia, Lan Khê Nhung cảm thấy hình như mình đã gặp ở đâu.
Chu Tường chạy một mạch ra khỏi khu tập thể, lúc nhào xuống cầu thang, hắn lờ mờ thấy mấy nhà hàng xóm cũng bật đèn, có lẽ bị tiếng ồn đánh thức.
Hắn vừa chạy vừa tháo đồ bịt mặt vứt vào thùng rác. Khi hắn đến gần khu tập thể mới đeo mấy thứ ngụy trang này, bây giờ hầu hết dân trong khu đã ngủ, nhưng trên đường vẫn còn người qua lại, nếu hắn tiếp tục bịt kín mặt mũi, rất dễ khiến người khác sinh nghi.
Ước chừng chạy được vài trăm mét, thấy Lan Khê Nhung không đuổi theo, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Trái tim vẫn điên cuồng nhảy lên như sắp vọt tới cổ họng hắn, cả đời Chu Tường chưa bao giờ căng thẳng đến thế. Hắn không dám tưởng tượng nếu vừa rồi bị Lan Khê Nhung bắt được thì phải giải thích thế nào, thẳng thắn nói thật với y sao?
Chu Tường nghĩ đến khả năng này, nhịp tim càng nhanh hơn trước, có lẽ Lan Khê Nhung sẽ chấp nhận thân phận hắn bây giờ?
Không, không thể ôm ảo tưởng tốt đẹp đến thế. Sở dĩ Chu Tường không dám nói cho bất kỳ ai, phần lớn là vì bảo vệ chính mình, loại chuyện khó tin như vậy, bị người khác biết sẽ thành thế nào, hắn không dám tưởng tượng. Dù rất tin tưởng Thái Uy và Lan Khê Nhung, nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm.
Chu Tường trốn trong một góc thở hổn hển hồi lâu. Lúc này hắn chỉ cách khu tập thể khoảng hơn nửa km, hắn vẫn nhìn được cổng vào khu. Hắn định bỏ chạy về nhà, nhưng đột nhiên lại muốn thăm dò một chút, xem Lan Khê Nhung có báo cảnh sát hay không.
Đợi khoảng nửa giờ không thấy xe cảnh sát, Lan Khê Nhung cũng không ra ngoài, xem ra y không báo động gì cả.
Đột nhiên, một chiếc Audi Q7 lướt trên đường cái ngang qua hắn. Dù ánh trăng mờ ảo, nhưng giờ này rất ít người qua lại, Chu Tường chỉ liếc mắt cũng nhìn thấy biển số xe.
Đó là xe của Thái Uy!
Chu Tường sửng sốt nhìn xe Thái Uy quẹo vào khu tập thể, tim hắn thót lên, hắn biết kế hoạch của mình đã tiêu đời.
Chẳng rõ tại sao Lan Khê Nhung nửa đêm chạy đến nhà hắn, đột nhiên gặp phải kẻ trộm, y không biết xử lý thế nào nên mới gọi Thái Uy tới.
Mặc kệ hai người trong nhà bàn bạc ra sao, kết luận kiểu gì, chuyện này nhất định sẽ tới tai Yến Minh Tu.
Chắc chắn sau này Yến Minh Tu sẽ tăng thêm bảo mật, hoặc ít nhất cũng sẽ thay ổ khóa mới, hắn sẽ không thể quay về nhà mình được nữa.
Chu Tường hấp tấp mở túi vải, kiểm tra những gì hắn vơ vét được.
Thẻ bảo hiểm, thẻ ưu đãi khách sạn, thẻ giảm giá mua sắm, toàn những thứ linh tinh. Trong đống lộn xộn, Chu Tường tìm được thẻ ngân hàng ICBC*, nhưng điều làm hắn thất vọng nhất chính là, hắn nhớ rõ trong thẻ này không có nhiều tiền lắm, chỉ khoảng bốn – năm vạn mà thôi.
(*Ngân hàng Công Hành – Industrial and Commercial Bank of China)
Hơn nữa, sau trận ầm ĩ lần này, hắn lại càng không thể đi rút tiền ra, ngộ nhỡ hai người kia thương lượng xong xuôi, thống nhất đến sở cảnh sát báo cáo mất đồ, hệ thống ngân hàng là một mạng lưới, nếu chiếc thẻ này bị theo dõi, hắn đi rút tiền chính là tự chui đầu vào rọ.
Cất thẻ đi, hắn vô thức vỗ vỗ tiền mặt trong túi áo, âm thầm tự an ủi mình.
Chuyến này không phải không có thu hoạch, nhưng cái được chẳng bõ bèn gì so với cái mất, điều này khiến hắn khó chịu không thôi.
Trên đời này còn chuyện gì đáng chán hơn nhìn thấy tiền của mình mà không thể tiêu, nhìn thấy nhà của mình mà không thể ở?
Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, Chu Tường đành phải về nhà trước. Hắn định ngày mai đến công ty sẽ giả vờ lơ đãng hỏi chuyện Thái Uy. Thái Uy không đề phòng hắn, có lẽ sẽ nói cho hắn biết.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tường mới đến công ty, A Lục nhìn thấy hắn, nhanh nhảu túm lấy hắn, “Chu Tường, anh đi tìm anh Uy hả?”
Người trong công ty đều biết Chu Tường và Thái Uy quan hệ rất tốt, nếu không phải làm việc, hắn thường thường đến tìm Thái Uy.
Chu Tường gật đầu, “Ừ, sao thế?”
A Lục hạ giọng, “Đừng đi, bây giờ đừng đi.”
Chu Tường cũng bất giác hạ giọng theo, nhíu mày hỏi, “Sao thế?”
“Yến đại thiếu gia đến phá phách, Lan Khê Nhung cũng đang ở đó, cãi vã om sòm. Giờ anh mà tới thì chỉ có làm bao cát thôi.”
Trái tim hắn rụng “Bộp” một tiếng, “Yến Minh Tu? Yến Minh Tu đến đây?”
A Lục làm việc với Chu Tường đã lâu, giờ hai người cũng khá thân thiết, nên cậu thoải mái kể cho hắn, “Đúng thế đó, anh mới đến chắc không biết. Nghe nói Yến Minh Tu và Lan Khê Nhung bất hòa từ xưa rồi, còn đánh nhau ngay trong công ty mình mà, mỗi tội chẳng rõ nguyên nhân thôi. Mà từ khi Yến Minh Tu bước vào showbiz, Lan Khê Nhung cũng bỏ sang nước ngoài, phát triển sự nghiệp ở nước ngoài luôn, có khi là để tránh mặt Yến Minh Tu không chừng. Thế mà chẳng hiểu hôm nay bị cái gì, Yến Minh Tu đột nhiên xông vào đây tìm Lan Khê Nhung với anh Uy, tình hình căng lắm, không biết đã choảng nhau xong chưa.” A Lục lắc đầu, giọng điệu có vẻ rất lo lắng, nhưng hai mắt sáng như đèn pha.
“Nếu đánh thật thì rắc rối lắm chứ? Không ai đi báo cho Vương tổng à?” Chu Tường chỉ hỏi suông, chứ thực ra báo cho Vương tổng mới là phiền toái.
A Lục trừng mắt, “Ai dám? Anh Uy không tự báo thì ai dám báo nữa? Điên đâu mà đi tìm chết, tóm lại là anh đừng qua đó, mọi người cứ vờ như không biết là được, dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình.”
Chu Tường gật đầu, vỗ vỗ cánh tay mập mạp của A Lục, “Anh biết rồi, đi hút điếu thuốc đã.”
Chu Tường chào A Lục, lén lút đi đến văn phòng Thái Uy.
“Họ Lan kia, mày đừng có vênh váo, nếu không phải tao nể mặt Chu Tường, thì ở đây làm gì còn chỗ cho mày dung thân.” Sắc mặt Yến Minh Tu đã khó coi tới cực điểm, y hung tợn trừng mắt nhìn Lan Khê Nhung.
Lan Khê Nhung không chịu yếu thế, cười khẩy đáp lại, “Tao biết họ Yến nhà mày quyền thế ngập trời, nhưng duỗi tay ra nước ngoài chắc là hơi xa nhỉ? Mày khỏi phải dọa, Lan Khê Nhung tao sống chả cần nhìn sắc mặt mày. Cái gì mà nể mặt anh Tường, chẳng qua mày chột dạ thôi, nếu không phải vì mày, tại sao anh Tường lại chết?”
Yến Minh Tu lạnh lùng quát, “Mày sủa thêm câu nữa, tao đập nát cái mồm mày ra! Chu Tường không chết, không tìm thấy thi thể tức là hắn còn sống! Thằng chó mày dám tự tiện xông vào nhà bọn tao, còn oang oang thông báo có kẻ trộm, kẻ trộm chắc là mày luôn đó hả?”
Nửa đêm hôm qua y nhận được điện thoại của Thái Uy, Thái Uy nói nhà Chu Tường bị kẻ trộm đột nhập, bảo y tới xử lý.
Từ sau khi Chu Tường gặp nạn, chìa khóa nhà hắn vẫn ở trong tay Yến Minh Tu. Yến Minh Tu không cho phép bất luận kẻ nào đυ.ng vào đồ đạc của Chu Tường, tựa như một ngày nào đó, Chu Tường sẽ đột ngột trở về.
Thỉnh thoảng y cũng về lại đó, có lần chỉ ngồi ngẩn ngơ một lát, có lần ở lại ở vài ngày, tới khi thấy đủ, y mới rời đi.
Căn hộ đó là bất khả xâm phạm đối với y, nơi đó cất giữ tất cả kỷ niệm của y và Chu Tường. Ngoài y và Chu Tường, đừng nói tới kẻ trộm, ngay cả Thái Uy và Lan Khê Nhung nếu đặt chân vào đó, y cũng muốn gϊếŧ chết bọn chúng.
Thái Uy biết Yến Minh Tu quản lý toàn bộ di vật của Chu Tường, lúc ấy Lan Khê Nhung gọi anh tới, hai người bàn bạc nửa ngày xem nên xử lý thế nào. Lan Khê Nhung thà báo cảnh sát chứ nhất quyết không chịu báo cho Yến Minh Tu, trước sau y vẫn không tán thành chuyện Yến Minh Tu nắm quyền sở hữu căn hộ của Chu Tường. Thái Uy khuyên giải hết lần này đến lần khác, cuối cùng bọn họ vẫn báo cho Yến Minh Tu trước. Nếu gọi cảnh sát, làm lớn chuyện lên, Yến Minh Tu đằng nào cũng biết, hơn nữa việc hai người đi báo nguy còn thừa đủ nuôi sống truyền thông ba tháng, nếu đến phiên cảnh sát vào cuộc, chuyện còn loạn đến mức nào? Thái Uy không quan tâm đến Yến Minh Tu, nhưng anh lo lắng cho hình tượng của Lan Khê Nhung.
Kết quả là Yến Minh Tu suốt đêm bay về Bắc Kinh.
Thái Uy sớm đã biết hai người này sẽ cãi vã. Tuy anh cũng rất ghét Yến Minh Tu, nhưng chung quy vẫn không dám mạo phạm y. Lan Khê Nhung thực ra có đôi phần nghé non không sợ cọp, một là tuổi trẻ, hai là trọng tâm sự nghiệp của Lan Khê Nhung đặt ở Âu Mĩ, Yến Minh Tu muốn làm gì y cũng không dễ dàng, vậy nên y không sợ Yến Minh Tu. Thêm vào đó, Lan Khê Nhung vẫn đổ lỗi cho Yến Minh Tu về cái chết của Chu Tường, không nhào lên đánh gϊếŧ ngay lúc thấy mặt nhau đã là tốt lắm rồi, càng miễn bàn nể nang gì Yến Minh Tu.
Thái Uy chỉ có thể giữ vai trò trung gian, anh đứng chắn giữa hai người, la lớn, “Chúng ta gặp mặt là để trao đổi thông tin, nghĩ biện pháp tóm được kẻ trộm, lấy lại di… đồ vật của Chu Tường. Mẹ kiếp nó, hai cậu còn định tranh cãi đến bao giờ?”
Anh rống xong, hai người quả nhiên đã bình tĩnh lại.
Yến Minh Tu ngồi xuống sofa, cúi đầu, bờ vai khẽ run rẩy.
Lan Khê Nhung hổn hển thở, “Báo cảnh sát đi, chúng ta không lộ diện, anh Uy đi báo. Khu tập thể đó cũ rồi, chắc không có camera theo dõi, nhưng ngoài khu là đường cái nên nhất định sẽ có, nói không chừng còn ghi lại được hình.”
Thái Uy nhìn Yến Minh Tu, hỏi, “Cậu kiểm tra đồ đạc của Chu Tường chưa, có thiếu cái gì không?”
“Tiền trong tủ đầu giường, cả thẻ ngân hàng nữa.”
Thái Uy nhíu mày, “Lấy tiền thì có thể hiểu, nhưng lấy thẻ làm gì, có rút được tiền ra đâu?”
Lan Khê Nhung nói, “Có lẽ hắn định lấy tiền trong ngăn kéo, nhưng thấy có người mở cửa thì tiện tay vơ vội, lúc em vào, hắn cuống đến nỗi ngã nhào xuống đất.”
Yến Minh Tu lạnh nhạt bảo, “Một thằng trộm ngã nhào xuống đất mà còn đếch bắt nổi, mày đúng là ăn hại.”
Lan Khê Nhung bất chấp hình tượng, chửi đổng một tiếng, chính y cũng biết mình bất lực, nhưng vẫn không chịu yếu thế, đáp trả luôn, “Giữ khư khư tài sản của anh Tường, cuối cùng lại để trộm mò vào kiếm chác, mày mới là thằng ăn hại.”
Thái Uy thở dài, “Đủ rồi, nói chuyện chính. Việc này cứ giao cho cảnh sát xử lý, nhưng không thể phô trương. Yến tổng lo liệu đi, tìm người đáng tin cậy, cậu cũng không muốn chuyện này lộ ra chứ?”
Yến Minh Tu gật đầu, coi như đã đáp ứng.
“Khê Nhung, cậu là người duy nhất nhìn thấy kẻ trộm, cậu chịu trách nhiệm mô tả cho cảnh sát hình dáng và diện mạo hắn ta. Cậu nói đúng, ở các giao lộ đều có camera theo dõi, lúc hắn ta chạy trốn, có lẽ đã bị ghi hình.”
Lan Khê Nhung “Ừ” một tiếng, nhớ lại bóng dáng tên trộm, chỉ trong một khoảnh khắc, y cảm thấy mình đã gặp qua tấm lưng nọ, nhưng lại không thể nhớ nổi là gặp ở đâu, mà chuyện này cũng có thể do ảnh hưởng của tâm trạng, nên y không nói với hai người kia.
Lúc Chu Tường lén lút đến trước cửa văn phòng Thái Uy, trùng khớp nghe thấy bọn họ bàn chuyện báo cảnh sát, còn nhắc tới camera giám sát trên giao lộ.
Chu Tường vã mồ hôi lạnh, hắn quên béng mất chuyện đó!
Nhưng lúc chạy ra khỏi khu tập thể, hắn vẫn còn đang ngụy trang, hơn nữa quần áo mặc trên người cũng vừa mới mua, kể cả có bị ghi hình thì cũng không ai nhận ra được hắn.
Trước khi đi hắn đã chuẩn bị rất kỹ, để đề phòng bất trắc, hắn dựa theo kiến thức trên phim hình sự, làm một chuyến trinh sát trước khi thực hành. Tìm một người đã ngụy trang khó như mò kim đáy biển, hắn tin chắc sẽ không có chuyện gì phát sinh, vậy nên hắn cũng không quá lo lắng bị người ta tóm được.
Hắn chỉ lo một điều duy nhất, từ nay có lẽ hắn sẽ không thể quay lại nhà mình, cho dù chỉ để liếc mắt nhìn một cái.
END50.