Nắng sớm rọi xuống bờ vai trần, giờ đã sang thu, nhưng mặt trời vẫn còn rát bỏng, vì vậy Chu Tường tỉnh lại.
Hắn nhìn đồng hồ treo tường, lâu lắm rồi hắn không ngủ thẳng đến trưa. Hồi còn nhỏ hắn rất thích ngủ, nhưng sau khi ngoài ba mươi tuổi, hắn lại cảm thấy dành thời gian để ngủ là vô cùng lãng phí.
Tối hôm qua mệt quá, Chu Tường nhích nhích bắp đùi, thân thể đau nhức không thôi, hắn lại càng không muốn động đậy.
Âm thanh khàn khàn của Yến Minh Tu vọng tới từ trên đỉnh đầu hắn, “Tỉnh rồi à?”
“Ừ…” Chu Tường trở mình, “Mẹ nó, mỏi nhừ, ranh con này… Nhìn đoán không ra.” Yến Minh Tu vẻ ngoài sáng láng xinh đẹp, tại sao lên giường lại biến ngay thành dã thú, sức mạnh quá kinh hồn, mà sức bền cũng quá…
Yến Minh Tu đắc ý ngâm nga, “Kỹ thuật của tôi đạt chuẩn chưa?” Y nhịn không được đưa tay xoa nhẹ mông Chu Tường, xúc cảm thật tốt.
Chu Tường nói, “Xương cốt anh đây sắp nát rồi, mệt chết mất. Nếu mai anh không dậy được, cưng phải bồi thường chi phí bỏ bê công tác đó.”
Yến Minh Tu thuận miệng hỏi, “Mai anh quay gì?”
“Vẫn là cảnh thay Uông Vũ Đông thôi.”
Yến Minh Tu ừ một tiếng, “Anh ấy tới à?”
Chu Tường cười nói, “Muốn gặp anh ta hả? Tôi cũng không biết, siêu sao đâu có tiết lộ hành tung cho tôi.” Hắn hỏi ngược lại, “Cậu quen Uông Vũ Đông à?”
“Ừ, Chúng tôi… Ba mẹ chúng tôi biết nhau.”
“Chẳng trách, mới đầu tôi còn tưởng cậu cùng công ty với anh ta chứ.” Chu Tường lại trở mình, nằm bẹp dí trên giường, xương sống muốn thẳng cũng không xong, mà muốn cong cũng chẳng được, tư thế nào cũng thấy khó chịu, hắn khàn khàn kêu lên vài tiếng.
Yến Minh Tu bộc phát lương tâm, một tay đặt trên lưng hắn, vừa xoa vừa nói, “Vốn định bảo anh nấu cơm, tôi đói bụng rồi, nhưng anh không xuống giường được, thôi gọi đồ bên ngoài đi.”
Chu Tường hừ hừ hai tiếng, “Ai nói tôi không xuống giường được? Tôi chỉ lười thôi. Mà cứ gọi cơm ngoài đi…” Hắn với tay lấy điện thoại, “Cậu thích ăn gì?”
“Cái gì sạch sẽ.”
“Ngoài khu có hàng cháo tôi hay ăn, mở cửa 24h, sạch lắm.”
“Thế anh xem rồi gọi đi.” Yến Minh Tu ngáp một cái, khuôn mặt trơn mịn cọ cọ trên ngực Chu Tường, lười biếng như mèo con.
Chu Tường vuốt ve tấm lưng trần của y, tuy thân thể không thoải mái, nhưng tâm trạng hắn rất tốt.
Mà Yến Minh Tu đang từ cọ nhẹ cũng biến thành há miệng ngậm lấy viên thịt nhỏ trước ngực Chu Tường, đầu lưỡi đảo qua đảo lại.
Chu Tường bị y liếʍ đến nhột, đẩy đẩy đầu y nói, “Bú sữa mẹ đó à, đứng lên đi, quán kia giao hàng nhanh lắm.”
Yến Minh Tu liếʍ môi, tiếc rẻ buông hắn ra.
Chu Tường một tay chống thân ngồi dậy, động tác đặc biệt không tự nhiên.
Yến Minh Tu nhìn hắn dùng tư thế đỡ lưng kỳ quái đi vào phòng tắm, trong lòng dấy lên cảm giác thỏa mãn và đắc chí. Thực ra y cũng không ngờ tối qua mình làm nhiều lần như vậy, người đàn ông này kí©ɧ ŧɧí©ɧ vượt quá sức tưởng tượng của y.
Yến Minh Tu rất kén chọn, từ nhỏ đến lớn y đều chỉ thưởng thức những thứ tốt đẹp nhất, kể cả bạn giường trong thời gian du học nước ngoài cũng đều là mỹ nam cực kỳ hiếm thấy. Tất nhiên Chu Tường kém xa những người đó, lại càng không thể sánh với Uông Vũ Đông, nhưng hắn lại rất hợp khẩu vị y. Tính cách của hắn, nụ cười của hắn, thậm chí cách hành xử trên giường của hắn, tất cả đều khiến Yến Minh Tu vô cùng hài lòng.
Mà điều quan trọng nhất, dáng người của Chu Tường cực kỳ giống Uông Vũ Đông, chỉ cần nhìn tấm lưng trần của hắn là y có thể lập tức cứng lên, y thích làʍ t̠ìиɦ với người đàn ông này, thích vô cùng.
Chu Tường tắm rửa xong thì đồ ăn được mang tới.
Yến Minh Tu cũng đã rửa mặt, tươi trẻ mát mẻ bước ra từ phòng tắm. Phòng bật điều hoà rất ấm áp, y chỉ mặc quần ngủ của Chu Tường, bờ vai rộng lớn và vòng eo thon gọn đặc biệt quyến rũ.
Chu Tường huýt sáo, “Minh Tu, cưng thế này mà làm ngôi sao, không biết mê chết bao nhiêu người.”
Yến Minh Tu tâm trạng tốt, nhếch miệng cười nói, “Tôi cứ mê chết anh là đủ rồi.”
Chu Tường hôn gió một cái, “Chết từ lâu rồi mà, nhanh ra ăn cơm.”
Hai người tựa như một đôi tình nhân lâu năm, sau một đêm cuồng nhiệt, ngủ thẳng đến giữa trưa, tỉnh dậy tiện tay mặc lên áo ngủ không biết của người nào, ngồi đối diện nhau cùng ăn bữa sáng, không khí vừa thoải mái lại vừa hòa hợp.
Ăn uống xong, Chu Tường nhận được điện thoại của Thái Uy.
“Alo, anh Uy.” Hắn vẫn còn ngậm thìa, ậm ờ nói.
Âm thanh như động đất của Thái Uy vang tới, “Mới dậy?”
“À, ha ha, chính xác.”
“Ranh con tối qua phóng đãng với ai?”
“Nói anh cũng không biết.”
Thái Uy cười mắng, “Không biết xấu hổ, lên tinh thần ngay, anh đang có chân chỉ đạo võ thuật, chú mày nhận không? Không phải phim mà là quảng cáo.”
“Bao giờ?”
“Nếu thích thì cuối giờ chiều đến đây thương lượng.”
“Được bao nhiêu vậy?”
“Đảm bảo chú mày vừa lòng.”
“Hay, anh nhắn địa chỉ đi, chiều em qua.”
Gác máy, Yến Minh Tu cau mày nhìn hắn, “Anh định đi à?”
“Ừ, có người giới thiệu việc cho tôi, tôi phải đi bàn bạc. Cậu cứ ở lại đây nhé? Tối tôi về đón cậu, chúng ta ra ngoài ăn.”
Yến Minh Tu bất mãn nói, “Anh đừng đi.”
Chu Tường ngẩn người.
“Hôm nay ở nhà với tôi.”
Chu Tường yêu thương xoa đầu y, “Anh hai cũng muốn ở nhà chơi với cưng, nhưng mà chức nghiệp vẫy gọi. Anh hai đang muốn nhận thật nhiều công tác chỉ đạo võ thuật, sau này từ từ chuyển hướng dần.”
Yến Minh Tu mất hứng, “Anh làm cái nghề đó thì kiếm được bao nhiêu, chẳng bằng ở nhà với tôi.”
Chu Tường cười đáp, “Chắc chắn kiếm được hai tháng tiền cơm, vậy là khá rồi. Ngoan, chịu khó đợi một chút, tôi về ngay.”
Hắn thay quần áo, cố gắng không nhìn sắc mặt đen thùi lùi của Yến Minh Tu, nhanh nhẹn rời nhà. Hy vọng lát nữa Thái Uy không phát hiện hắn đi đứng bất thường, nếu không chắc sẽ chế giễu hắn miệt mài.
Chu Tường bàn việc với biên kịch mất hai tiếng, xác định rõ nội dung và yêu cầu của quảng cáo, thù lao cũng đã đàm phán xong xuôi, hắn vội vàng đứng dậy cáo từ.
Hắn cũng không muốn phải làm việc trong ngày nghỉ, hắn chỉ háo hức về nhà nồng thắm với Yến Minh Tu.
Thái Uy gọi hắn, “Này, A Tường, vội cái gì, tối nay đến nhà anh ăn cơm đi? Lâu lắm chị dâu không gặp chú rồi đấy.”
“Để hôm khác, tối em có việc rồi.”
“Mẹ kiếp, việc gì? Dạo này lại cùng tiểu yêu nào thiêu thân lao vào lửa hả?”
Chu Tường cười khì khì, “Anh Uy, anh ghen đấy à? Đàn ông đã kết hôn nhìn em ung dung tự tại có đỏ mắt không? Hê hê, để nhìn kỹ đôi mắt nhỏ xinh cái nào, đỏ không? Đỏ không?”
Thái Uy chụp lấy tay hắn, cười mắng, “Đ*t, ông đây có vợ yêu làm ấm giường, mày đỏ mắt chết luôn đi.”
“Còn lâu đây mới đỏ.” Chu Tường cười ha hả, “Thế này mới tự do. Mà thôi, xin lỗi chị dâu hộ em, hôm nay em có việc thật, về đây.”
Thái Uy nện vào lưng hắn, “Cút đi.”
Chu Tường hôn gió, “Anh Uy, cám ơn anh giới thiệu việc cho em, hôm nào em mời hai người ăn cơm.” Nói xong thì lượn nhanh như chớp.
Hắn định mua ít bia và đồ ăn vặt trên đường, vừa khéo tối nay có trận đấu của Real Madrid, hai người cùng xem bóng đá, quá đã.
Hắn mua đồ xong xuôi, lòng như lửa đốt phi về nhà, “Minh Tu, tôi về rồi.”
Không thấy giày của Yến Minh Tu ngoài cửa, Chu Tường hơi thất vọng, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc gọi thêm hai tiếng, trong nhà trống trải, không có ai trả lời.
Hai mươi năm qua, căn hộ cũ kỹ này ngoại trừ hắn thì rất ít người lui tới, hắn đã không còn nhớ cảm giác khi nói “Tôi về rồi” và được đáp lại là như thế nào, hắn cứ đinh ninh rằng hôm nay mình có thể thử.
Tiếc là Yến Minh Tu đã rời đi, hắn vẫn chỉ có một mình.
Chu Tường không thể che giấu nỗi thất vọng, chán nản bỏ đồ đạc lên bàn. Trên bàn vẫn còn hộp đồ ăn nhanh hai người ăn lúc trưa, tựa như chứng minh cho hắn thấy, ngoài hắn ra, chưa từng có ai đến nơi này.
Gia đình Thái Uy rất tốt với hắn, nhưng đó vẫn không phải nhà hắn. Thái Uy nói đúng, hắn rất đỏ mắt, đỏ mắt ghen tị với cuộc sống hạnh phúc của gia đình họ. Có lẽ trời sinh Chu Tường là mệnh cô đơn, cả nhà hắn ra đi khi hắn mới mười tuổi, đã vậy hắn còn là gay. Lấy vợ sinh con là chuyện đương nhiên, nhưng hắn vĩnh viễn không thể làm được, mà tìm một người đồng tính thật lòng với hắn, đã khó lại càng thêm khó. Hắn cũng từng ngủ với một số người, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có ai ở lại bên cạnh hắn.
Hắn cũng muốn có một gia đình.
Chu Tường thở dài, đột nhiên nhớ lại mấy chuyện bùi ngùi, tâm trạng hắn cũng sa sút hẳn.
Hắn đứng dậy, nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn, sau đó còn chưa từ bỏ ý định, nhắn một cái tin cho Yến Minh Tu, “Tối nay có trận bóng, đến nhà tôi xem cùng đi, tôi mua nhiều đồ ăn lắm.”
Tin nhắn này cũng như rất nhiều tin nhắn trước, đá chìm đáy biển, không hề có hồi âm.
END12.