Quay Đầu Nói Yêu Người

Chương 7

Sau khi đi học lại, mọi người đều tập trung ôn tập, càng không có lời đồn kỳ quái.

Ngoại trừ Lục Ngôn luôn dùng bộ dáng áy náy nhìn tôi.

Tan học, hắn nhìn tôi vài lần, rốt cuộc không nhịn được mở miệng:

“Giang Nhiễm, thực xin lỗi, ngày đó tôi đang đi học, không để ý tin nhắn điện thoại."

“Tôi cùng cậu không có quan hệ, cậu cũng không cần xin lỗi."

Tôi thản nhiên mỉm cười, hắn không có nghĩa vụ phải giúp tôi.

“Cậu cùng Đoạn Cảnh Hành…… Ở bên nhau sao?”

“Không có.”

Lục Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới có tâm tư tiếp tục làm bài.

Tôi nhìn chằm chằm bài thi trước mặt, có chút không tập trung.

“Đoạn Cảnh Hành” này ba chữ, như là một hạt giống, không biết từ khi nào nảy mầm trong lòng tôi.

Tôi vốn đã khắc chế, nhưng vẫn để nó đâm chồi nảy lộc rồi.

Từ sau khi cuộc thi toán học kết thúc, tôi cũng chưa nói chuyện với Đoạn Cảnh Hành.

Hắn có tới tìm tôi một lần, hỏi tình hình học tập của tôi.

Tôi cố ý tỏ lãnh đạm.

Hắn có chút không biết phải làm sao, sau đó cũng không đến nữa.

Chỉ còn một tháng trước khi thi đại học.

Tôi đã phá hỏng cơ hội được tuyển thẳng của hắn, không thể làm chậm trễ việc học của hắn nữa.

Thời gian học tập nhanh chóng trôi qua.

Trước ngày thi đại học một ngày, Đoạn Cảnh Hành nói "cố lên" với tôi.

Ngồi trong phòng thi, tôi hết sức chăm chú.

Tuy rằng chúng đều là những bài tập quen thuộc, nhưng tôi cũng không dám sơ suất.

Kỳ thi đại học kết thúc, thần kinh căng chặt của tôi rốt cuộc cũng thả lỏng.

Các bạn học không quan tâm thầy cô phản đối, đem sách vở xé ra rải xuống sân trường.

Vô số trang giấy trắng rơi xuống đẹp đẽ giống như tuyết.

Ngày hôm sau, trường học tổ chức buổi lễ chia tay.

Cũng chính là buổi liên hoan tốt nghiệp của chúng tôi.

Toàn bộ nhà ăn rất lớn, trên dưới ba tầng lâu.

Vào lúc ấy, tôi không nhịn được tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

Không tìm được.

Lục Ngôn ngồi ở bên cạnh tôi, rót cho tôi một ly đồ uống.

“Giang Nhiễm, lần cuối cùng làm bạn cùng bàn của cậu, hôm nay có thể nể mặt tôi không?"

Tôi nhìn hắn một cái, nâng ly lên cùng hắn chạm cốc.

Bắt đầu ăn cơm, tôi tính buộc tóc lên.

Nhưng đột nhiên nhớ ra hôm nay mới đi làm tóc nên quên mang dây buộc tóc.

Lục Ngôn nhìn thấy động tác của tôi, lập tức hiểu ra.

“Không mang dây buộc tóc? Tôi đi mua cho cậu.”

“Không cần, tôi……”

Còn chưa nói xong, một bàn tay thon dài bỗng xuất hiện.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, đưa cho tôi một chiếc dây buộc tóc hoa hướng dương.

Tôi nhìn thoáng qua Đoạn Cảnh Hành, không biết hắn tới từ bao giờ.

“Cảm ơn.”

Tôi nhận lấy, mặt hắn không cảm xúc rời đi.

Nhìn hình hoa hướng dương trên dây buộc tóc, thật quen mắt.

Khó có dịp cùng bạn học tụ tập, tôi nhất thời cao hứng, vui vẻ cùng mọi người uống rượu quên trời đất.

Tôi chuẩn bị uống thêm một ly, lại bị Lục Ngôn giành lấy.

“Giang Nhiễm, cậu đừng uống nữa.”

“Cậu đừng quản tôi.”

Tôi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hắn đột nhiên cười ra tiếng.

“Cậu trước giờ đều không hề thay đổi, vẫn luôn đáng yêu như vậy."

Lúc hắn nói những lời này, thanh âm rất nhỏ.

Nhưng tôi nghe được.

Sự nghi hoặc trong lòng tôi dâng lên.

Sau khi uống quá chén, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh.

Thời điểm đi ra , Lục Ngôn đang ở ngoài hành lang chờ tôi, trong tay cầm một ly nước.

“Có khó chịu không, thấy choáng váng đầu sao? Cậu uống chút nước đi."

Tôi hình như có chút say.

Tôi nhìn biểu tình của hắn lập tức bước lên túm lấy cổ áo của hắn, nhìn chằm chằm.

“Lục Ngôn, anh cũng trọng sinh phải không?"

Nếu không tại sao hắn lại biết sở thích của tôi, càng sẽ không quan tâm tôi như vậy.

Hắn không thèm để ý nhóm máu của tôi, ngược lại làm tôi thấy khó hiểu.

Lục Ngôn sửng sốt một chút, không hé răng.

_________