Tôi bị tiếng chuông đinh tai nhức óc làm bừng tỉnh.
Mở mắt, tôi phát hiện mình đã ở phòng học của trường cũ.
Tôi kinh ngạc đánh giá xung quanh, không thể tưởng tượng nổi.
Một giây trước còn trên máy bay, vừa kết thúc chuyến công tác chuẩn bị về nước.
Máy bay gặp sự cố, cảm giác không trọng lực đánh úp lại.
Mất đi ý thức, tỉnh lại đã ngồi ở đây.
Người phía sau chọc chọc vào lưng tôi.
“Giang Nhiễm, ngẩn người gì vậy, ngủ nhiều quá ngu người luôn rồi hả?”
“Tan học rồi, lẹ lên, hôm nay căn tin có gà rán đó”
“Tiết toán học của lão cuối cùng cũng kết thúc, đói chết tôi rồi”
Cô ấy lẩm bẩm, kéo tôi chạy tới nhà ăn.
Cái kiểu quỷ đói quen thuộc này, là cô ấy đúng rồi.
Tôi nhéo mặt, cảm giác hơi không chân thật.
Trong căn tin đông đúc.
Tôi dẫm phải nước, cả người té ngửa về sau.
Một bàn tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy tôi, mùi hương sạch sẽ xông vào mũi.
“Cẩn thận.”
Giọng nói nhàn nhạt, rất quen.
Tôi quay đầu, trừng lớn mắt.
“Đoạn Cảnh Hành?”
Trong mắt hắn hiện lên sự sửng sốt, mang theo một chút vui sướиɠ khó mà phát hiện.
“Cậu biết tôi sao?”
“Đúng vậy, chúng ta còn……” Học cùng đại học.
Câu nói tiếp theo tôi dừng lại kịp thời.
Bây giờ là năm 2015, nói về chuyện sau này, sẽ bị cho rằng bị thần kinh mất.
“À, vào hôm thi diễn thuyết tiếng Anh tôi đã nhìn thấy cậu.”
Tôi tùy tiện bịa chuyện.
Thật ra lúc thi đấu, tôi khẩn trương ch.ết đi được, làm gì có thời gian chú ý đến người khác.
Nhưng tôi biết, hắn được giải nhì.
Giải nhất là tôi.
Đoạn Cảnh Hành gật đầu, thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn cơm.
Thật sự lạnh lùng, dù cho bây giờ hay sau này.
Nhưng người lạnh lùng như vậy, tôi lại phát hiện ra thư tình đã rất cũ của hắn vào đêm trước khi về nước.
Nội dung viết bằng tiếng anh, chữ viết rất đẹp.
Bức thư được để ở trong quyển sổ ghi chép thời đại học, mà tôi qua môn đó, cũng không mở vở ra nữa.
Thời gian trong thư là ngày 20 tháng 4 năm 2017.
Ngày đó cũng là ngày tên bạn trai cũ chủ động tiếp cận tôi.
Trong lúc nghỉ trưa, tôi nhìn dòng chữ “Đếm ngược 100 ngày thi đại học” trên bảng đến ngẩn người.
Nếu đã được trọng sinh một lần nữa, tôi sẽ nắm chặt cơ hội, sống hết mình.
Kiếp trước lúc thi đại học, bài văn của tôi viết không được tốt, phát huy không tốt so với bình thường.
Lần này tôi nhất định sẽ học tập thật tốt, tôi muốn được học Đại học Ngoại ngữ Nam Châu mà mình yêu thích.
Ước mơ của tôi là trở thành một cán bộ ngoại giao.
Tôi tràn đầy hi vọng lôi cuốn vở toán ra.
Nhưng một đề, cũng không biết làm.
Đã lâu không làm đề, không còn nhớ gì hết.
Đến chiều, lão Trương chủ nhiệm lớp bước vào.
Lớp học đang ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ.
Lão Trương ho khan vài tiếng, long trọng giới thiệu một học sinh chuyển trường.
Giới thiệu là một học sinh giỏi, còn lấy cả bài thi văn đứng nhất trường ra.
Người vào, xung quanh vang lên một loạt tiếng hô.
Tôi nghe giới thiệu, cảm thấy quen quen.
Từ trên quyển vở nhấc mắt nhìn, giáo thảo đẹp trai đập thẳng vào mắt tôi.
Máu cả người tôi ngay lập tức ngừng chảy.
Lục Ngôn? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Ngay lúc này, Lục Ngôn cũng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Tôi nắm chặt tay, trong lòng có cảm giác không ổn.
Tên bạn trai cũ tra nam, bởi vì tôi có máu Rh-null mà kiếp trước để cứu chị gái mối tình đầu của hắn mà hắn đã tiếp cận tôi, lãng phí tình cảm và thời gian tươi đẹp của tôi.
Sao vậy, lần này bệnh tình của mối tình đầu nguy kịch nên đẩy kế hoạch lên trước à?
Lão Trương cho phép hắn chọn chỗ ngồi, Lục Ngôn cười ôn nhu.
“Tiếng Anh của em không tốt, hay là ngồi cạnh đại biểu môn Tiếng Anh đi”
“...”
Tôi chính là đại biểu môn Tiếng Anh.
Tôi bật người đứng dậy từ chối, Lão Trương không cho tôi ồn ào, còn nói rằng thành tích môn Toán của Lục Ngôn rất tốt, có thể giúp đỡ tôi.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, học sinh chuyển trường đáng ghét trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Tôi thầm chửi tục trong đầu, đem vở đặt ở giữa bàn, chia đường ranh giới.
“Bạn cùng bàn tốt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn”
“...” Tên đàn ông tồi.
Tôi quay mặt, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng thẳng thắn đi ngang qua ngoài cửa sổ.