Theo tin báo, Thám Xuân Uyển khách khứa tấp nập tại kinh thành, bề ngoài là một thanh lâu,
thực chất là trạm tình báo do tàn dư và đồng đảng của triều đại trước xây dựng.
Nhận được tin tức, đêm khuya ta lén lẻn vào Thám Xuân Uyển tìm kiếm một cuốn sổ ghi chép vụ án cứu trợ thiên tai.
Cuốn sổ này rất quan trọng đối với ta, có nó, ta có thể thuận lợi đưa Tiểu Mãn rời đi,
Tiểu Mãn là thị nữ của mẫu thân ta để lại cho ta, cũng là di vật duy nhất của người.
Sau khi lấy được sổ sách, ta đang muốn rời đi, thì một tiếng thở dốc rất nhỏ từ trong phòng truyền đến,
Ta lập tức nhận ra đây là âm thanh gì,
Một nam nhân cao khoảng tám thước bịt mắt mò mẫm tiến về phía ta, khi hắn chuẩn bị tháo vải trước mắt xuống, ta lập tức dí dao vào cổ hắn.
"Đừng nhúc nhích."
"Cô nương? Cô là..."
Ta lập tức quăng ra một nắm mê hương, hắn chưa nói xong đã té xỉu trên mặt đất.
Sợ gây chú ý, ta thu dọn đơn giản một chút rồi trèo cửa sổ rời đi.
Ta vốn tưởng đây chỉ là một sự cố nhỏ khi thực hiện nhiệm vụ,
cho đến khi ta nhận được phong thư mật từ phụ thân ta.
Trong thư bảo ta nhanh chóng trở về Hầu phủ, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Chuyện này đến thật kỳ quặc, từ khi ta hiểu chuyện, số lần ta về Hầu phủ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hầu hết thời gian ta đều thay phụ thân thực hiện nhiệm vụ bên ngoài.
Đây là bí mật lớn nhất của Hầu phủ, không ai biết Hầu phủ thiên kim nổi tiếng khắp kinh thành thực ra là hai người.
Ta và Đỗ Uyển Uyển tuy là tỷ muội trên danh nghĩa, nhưng số phận lại hoàn toàn trái ngược.
Nếu nói Đỗ Uyển Uyển là hoa tươi, tơ hồng được nuôi dưỡng trong khuê phòng của Hầu phủ, thì ta chính là cỏ kê dại mọc hoang dã bên ngoài quanh năm.
Giờ họ sao bọn họ lại cam lòng để trở về chứ?
Khi gặp lại Đỗ Uyển Uyển,
Nàng dựa vào lòng Thẩm Tô Nhiên, vừa cười vừa nũng nịu. Vừa thấy ta, sắc mặt họ trở nên lạnh tanh ngay.
Thẩm Tô Nhiên là thị nữ thân cận của mẹ ta khi còn sống, cũng là mẹ ruột của Đỗ Uyển Uyển.
Chưa đầy nửa tháng sau khi mẹ ta qua đời, cha ta nóng lòng muốn đưa Thẩm Tô Nhiên vào cửa.
Đồng thời, còn đưa về Đỗ Uyển Uyển, người đã được cha ta bí mật nuôi dưỡng ở bên ngoài vài năm.
Đã nhiều năm không gặp, nhưng khuôn mặt Đỗ Uyển Uyển vẫn thanh tú xinh đẹp như vậy, chẳng qua là khuôn mặt hoa đào mà thôi.
Không giống như ta, gió cát ở Mạc Bắc khiến da ta thô ráp.
Đỗ Uyển Uyển nhẹ nhàng vẫy chiếc khăn tay của mình, một mùi thơm ngọt ngào phả vào mặt.
Bàn tay của nàng ta thon dài, nhưng lại đầy đặn, trắng trẻo như một viên ngọc xinh đẹp.
Móng tay sáng bóng, mềm mại, như ngọc trai, như thể được chạm khắc từ ngà voi.
Không giống như ta, bàn tay của ta đầy những vết sẹo kinh hoàng, những vết thương chưa lành vì ta đã cầm vũ khí quanh năm.
Ta bước về phía trước, Thẩm Tô Nhiên lập tức đặt chiếc khăn tay lên chóp mũi.
"Ai kêu ngươi trở về? Thật là xui xẻo!"
Xui xẻo!Có lẽ nàng ta đã quên cái lần quỳ dưới chân mẹ ta, gọi ta là ngôi sao may mắn từ thiên đường.
Khi đó nàng không phải là Hầu phủ phu nhân tôn quý, mà là một thị nữ hạ đẳng bình thường.
Chính mẹ ta đã thương xót nàng ta,giữ nàng ta bên cạnh để phụng dưỡng.
Chỉ sau vài năm làm phu nhân Hầu phủ, nàng ta đã quên mất mình vốn là ai.
Nhưng ta không buồn tranh cãi với nàng ta vì ta còn việc quan trọng hơn phải làm.
Vì vậy ta chọn cách phớt lờ những ánh mắt mỉa mai của họ, đi thẳng đến thư phòng của cha ta.
Ta đã báo cáo tường tận cho cha về các vấn đề liên quan đến vụ cứu trợ thiên tai này,
Ông gật đầu tỏ ý đã biết.
Ta ngập ngừng nói: “Cha, con có thể gặp Tiểu Mãn được không?”
Sau khi mẹ ta qua đời, cha ta đã giam giữ Tiểu Mãn để đe dọa ta phải làm việc cho ông ấy.
“Chuyện của Tiểu Mãn không có gì đáng ngại, hiện tại nàng đã được ta sắp xếp ổn thỏa ở nơi khác, chỉ là…..”
Đột nhiên giọng điệu của cha chuyển sang lạnh lùng: "Nói thật cho ta biết, rốt cuộc chuyện giữa con và Nhϊếp Chính Vương Doanh Tín là như thế nào?"