Mười Sáu Năm Goá Phụ

Chương 5.2

"Điện hạ, chẳng lẽ ngài còn muốn mang theo người phụ nữ đó sao? Nàng ta không biết cưỡi ngựa, còn cần điện hạ che chở, nàng ta chỉ là một gánh nặng thôi! Giờ đã trúng kế của bọn chúng rồi, nên rút lui ngay đi thì hơn. Điện hạ mau ra lệnh đi!" Người vừa lên tiếng là cựu tướng quân Tạ Thầm mà điện hạ luôn tin tưởng, cũng là người chưa bao giờ thích nàng.

Tức Mặc Tầm im lặng một lát, nàng lập tức chạy ra từ trong bóng tối, quỳ xuống trước ngựa của chàng. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt họ, lúc ẩn lúc hiện. Cô kìm nén nước mắt của sự sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Tức Mặc Tầm đang cưỡi trên con ngựa đen rồi nói: "Điện hạ! Thϊếp sẽ không trở thành gánh nặng của điện hạ đâu... Xin điện hạ đưa thϊếp theo..."

Có lẽ câu nói "Thϊếp sẽ không trở thành gánh nặng của điện hạ" đã khiến Tức Mặc Tầm động lòng. Chàng im lặng một lúc rồi đưa tay về phía nàng. Trong ánh lửa mờ nhạt, nàng không thể nhìn rõ khuôn mặt chàng, y phục cũng màu đen. Chỉ đến khi nàng nắm lấy tay chàng để leo lên ngựa, nàng mới phát hiện máu đặc đang tràn ra từ cánh tay chàng, nhuộm đỏ cả tay nàng, thấm ướt tay áo chàng.

Giọng nói chàng dường như yếu đi vì vết thương nhưng vẫn đầy uy nghi, chàng nói với thuộc hạ: "Nếu không thể bảo vệ nổi người phụ nữ của mình, còn mưu đồ gì mà nghĩ đến giang sơn thiên hạ."

Trong vòng tay chàng, nàng mở to mắt nhìn con ngựa phi nhanh qua những ngọn lửa, tuyết đọng và những vũng sâu.

Dù biết rằng thế giới bên ngoài chẳng hề an toàn, nhưng trong vòng tay chàng, nàng lại thấy vô cùng an tâm.

Chỉ cần nàng không phải là gánh nặng của chàng, chàng sẽ không bỏ rơi nàng... nàng nghĩ.

Sau này, khi Tức Mặc Tầm chiếm được thành Triệu Khê, quân Triệu kẻ đầu hàng, kẻ thất bại rút lui.

Cánh tay chàng trúng tên là tay phải nên để dưỡng thương, ngay cả viết cũng không thể. Thời gian chàng ở lại thành Triệu Khê dưỡng thương, mỗi khi xử lý công vụ từ các phong ấp gửi đến, chàng thường để nàng ở bên giúp chuẩn bị bút mực.

Khi đó nàng mới nhận ra, thế giới của Tức Mặc Tầm rộng lớn hơn thế giới trước kia của nàng rất nhiều.

Cho đến một ngày, nàng nhìn thấy một bức mật thư. Chàng không giấu nàng, ra lệnh cho nàng mở thư. Nàng nghĩ chàng tin tưởng nàng, đó thực sự là một điều đáng mừng.

Nhưng lá thư đó là của gián điệp ở kinh thành gửi tới, trong thư nói về những biến động sắp diễn ra trong triều đình.

Đầu xuân năm thứ tám ở Vĩnh Bình, chàng nhận được mật thư này sau đó đốt nó đi, lặng im rất lâu sau đó nói với cô: "Trĩ Lăng, thu dọn đồ đạc đi."

Nàng đang xoa bóp huyệt thái dương cho chàng, nghe vậy thì sững sờ: "Điện hạ chuẩn bị quay về Hoài Trạch sao?"

Đôi mắt đen láy của chàng ánh lên một sự sắc lạnh, chàng nói: "Có gian nịnh dèm pha trước mặt hoàng thượng, nói rằng ta có ý phản nghịch."

Chàng ngừng lại một chút, lạnh nhạt nói: "Ta sẽ về kéo quân lên kinh thành, thanh trừng nịnh thần."

Nàng ngẩn người hoàn toàn. Đây là những chữ mà nàng chỉ từng đọc trong sách cổ, nay lại thốt ra từ miệng chàng, tựa như đã nhuốm mùi máu.

Năm thứ tám ở Vĩnh Bình, hoàng đế Vĩnh Bình bệnh nặng rồi băng hà. Đến tháng sáu cùng năm đó, Tức Mặc Tầm đăng cơ.

Khi đó chàng mười bảy tuổi, nàng mười sáu.

Lúc ấy bên cạnh chàng chỉ có một mình nàng.

Có lẽ từ khi chàng là Điện hạ của nước Tề, thuộc hạ của chàng luôn kính cẩn gọi nàng một tiếng "phu nhân" khiến nàng ngỡ ngàng mơ mộng, cho rằng mình sẽ trở thành vợ của chàng – hoàng hậu của Đại Hạ.

Đêm đó nàng còn nằm trong phòng, mơ thấy mình nâng ấn phượng nặng trĩu trong tay, cha nàng được truy phong hầu tước, mẹ nàng được phong danh hiệu, dời mộ về kinh thành, có thể an táng trong lăng đế, được hương khói ngàn đời.

Nhưng khi sứ giả đọc chiếu chỉ phong tước, nàng chỉ là một... mỹ nhân phẩm bậc năm mà thôi.

Giấc mộng của nàng cuối cùng lại tan vỡ, cũng nhận ra rằng Tức Mặc Tầm bảo vệ nàng không phải vì yêu nàng, mà chỉ bởi vì chàng là một vương gia cao quý, không thể để chuyện không thể bảo vệ được một người phụ nữ bên cạnh mình xảy ra. Chàng chăm sóc nàng không phải vì yêu nàng, mà bởi vì nàng thuộc về chàng, giống như cây thương bạc, con ngựa yêu hay bộ giáp của chàng vậy. Chàng tin tưởng nàng, không phải vì yêu nàng mà là bởi vì nàng không hề có sự uy hϊếp gì với chàng, hơn nữa nàng chỉ có thể dựa vào chàng mà sống.

Dù nàng tận tâm chăm sóc chàng, chiều lòng chàng, tuân thủ quy tắc của chàng, những điều này cũng không thể khiến chàng yêu nàng...

Khi Trĩ Lăng thoát ra khỏi hồi ức, trời đã tờ mờ sáng.

Như hiện tượng đèn kéo quân, những ký ức cũ tua lại, giờ đây nàng lại thấy hơi buồn ngủ. Dường như tiếng gió tuyết đã nhỏ đi, nàng từ từ rúc vào chăn rồi nằm xuống.

Trong chăn rất lạnh, nàng co người lại, từ từ nhắm mắt, trong đầu có một suy nghĩ thoáng qua.

Có lẽ nàng... cần một đứa trẻ.