Lúc đó nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt gần ngay trước mặt của chàng, chỉ dám nghiêng đầu nhìn về ngọn đèn đồng lắc lư ở không xa trong trướng trung quân.
Ngọn đèn đồng lập lòe khiến nàng hoài nghi liệu có phải vì hơi thở của nàng quá dồn dập, khiến ngọn đèn cũng rung chuyển theo.
Phía dưới trải một tấm da hồ tuyết trắng mịn, những sợi lông mềm mại dần bị mồ hôi thấm ướt.
Đúng là có hơi đau... Mẹ đã bảo rằng chỉ đau lần đầu thôi.
Nàng cắn chặt môi, gần như muốn bật máu, cũng không dám phát ra tiếng để không phá hỏng hứng thú của chàng. Cho đến khi chàng bất chợt cúi xuống, đôi môi mỏng đỏ áp sát môi nàng, khóa lại bằng một nụ hôn.
"Nàng sợ ta sao?" Sau khi hôn xong, chàng hỏi, giọng khàn khàn, đôi mắt đen chứa một làn sương mỏng rất tình.
Nàng ngẩn ngơ lắc đầu: "Không... không sợ."
Chàng lại cúi xuống hôn. Đôi môi khô khốc của nàng dần trở nên ướŧ áŧ, lấp lánh nước.
Trong môi lưỡi của chàng có một hơi lạnh xa lạ, mạnh mẽ chiếm lấy nàng, hôn rất sâu, như muốn nuốt chửng nàng vào bụng.
Nàng sợ chàng, vì vậy khi chàng hôn, hai tay nàng chỉ dám bấu chặt vào tấm da hồ tuyết, căng cứng người đón nhận sự yêu thương của chàng.
Hơi thở của chàng nóng bỏng, đến mức khiến nàng có ảo giác rằng ngoài trướng không phải là mùa đông mà là mùa hè oi bức, ngột ngạt như những đêm mưa mùa hạ ở Nghi Lăng.
Giọng chàng càng khàn hơn trước, giữa những hơi thở dồn dập, chàng ra lệnh: "Ôm lấy ta."
Nàng mở to mắt, không biết phải làm sa, vậy là chàng cầm tay nàng, vòng qua sau cổ mình.
Ba tiếng trống canh vang lên, giờ đã là canh ba.
Thân hình nhỏ bé của nàng dường như muốn rã rời. Cuối cùng, khi đã thỏa mãn, chàng rời khỏi người nàng, khoác y phục, ngồi bên mép giường.
Ngọn đèn đồng vẫn chưa tắt như nàng tưởng, nó vẫn sáng khiến nàng ngẩn ngơ. Chàng quay đầu lại, dung mạo tuấn lãng của chàng lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn đồng, mồ hôi trên trán long lanh.
Chàng nhìn nàng một cái, vẻ mặt đã không còn một chút cảm xúc dư thừa nào, lạnh nhạt như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
"Nam nữ yêu đương cũng chỉ có vậy thôi." chàng nói.
Nàng ngơ ngác, nghĩ đến từ nay về sau chàng sẽ là phu quân của mình, rồi lại nghĩ đến lời dặn dò của mẹ, hầu hạ chàng như hầu hạ cha và anh trai…
Nàng gượng dậy, chịu đựng những sự khó chịu trong người, cẩn thận dọn dẹp cho chàng sạch sẽ, chu đáo.
Có lẽ nàng làm cũng tạm được, chàng không chê trách, thậm chí còn đưa tay vuốt nhẹ lên má nàng, có lẽ là… khen ngợi.
Nửa đêm, dường như gió đã bớt mạnh, nàng hầu hạ xong, lập tức bị đưa ra khỏi trướng trung quân.
Trướng trung quân là nơi cơ mật quân sự, nàng không thể ở lâu. Nhưng khi trở về trướng của mẹ và mình, nàng lại không thấy mẹ đâu.
Đến hôm sau nàng mới biết mẹ đã đưa nàng đến bên cạnh chàng, sau đó mẹ không trở về trướng mà rời khỏi quân doanh rồi nhảy xuống sông tự vẫn.
Nàng không hiểu vì sao mẹ phải nhảy xuống sông.
Rõ ràng... Nàng đã có chỗ dựa.
Có lẽ mẹ muốn nàng trông có vẻ đáng thương hơn một chút, quyết bỏ mạng mình để chàng thương hại nàng hơn, đó là những lời đồn thổi của người đời.
Nàng mơ hồ nghĩ có lẽ vì cha đã tử trận, mẹ không muốn sống một mình, nay nàng đã có chỗ dựa vững chắc, mẹ có thể yên tâm đi theo cha.
Một gia đình vốn sum vầy hạnh phúc, trong vòng một tháng ngắn ngủi đã chỉ còn lại mình nàng.
Chí hướng của cha, hy vọng của mẹ, tất cả đều hóa thành ảo mộng, tan biến trong dòng sông cuồn cuộn.
Nhưng chiến sự chưa kết thúc, chàng nghỉ ngơi một đêm đã phải phát binh tiến thẳng đến Triệu Khê, không thể để quân Triệu có cơ hội lấy lại sức. Vì vậy hôm nay phải hành quân cấp tốc sáu mươi dặm tới đóng quân ngoài thành Triệu Khê.
Nàng giúp chàng mặc giáp vàng, bộ giáp rất nặng, nàng gần như không thể nâng nổi. Cây thương của chàng cũng rất nặng, nàng thử mấy lần, cuối cùng cũng để chàng tự cầm lấy. Chàng hỏi: “Biết cưỡi ngựa không?”
Nàng ngơ ngác: “Thϊếp không biết… chàng muốn đưa thϊếp đi cùng sao?”
Chàng thản nhiên lau cây thương bạc rồi đáp: “Ta sẽ không về Nghi Lăng nữa. Sau khi hạ Triệu Khê sẽ về Hoài Trạch, tất nhiên phải đưa nàng theo.”
Quả thật nàng không biết cưỡi ngựa nên được chàng kéo lên ngựa, chàng ngồi phía sau nàng, ôm lấy nàng rồi kéo dây cương, con ngựa ô dưới chân lao đi như mũi tên. Nàng sợ hãi nhắm mắt, rúc vào lòng chàng.
Bên tai là gió bạt ngàn, trước mặt là tuyết lạnh buốt.
Chạy ngựa suốt sáu mươi dặm, đến hoàng hôn thì gặp phải phục kích của quân Triệu trong rừng tuyết, vô số mũi tên lạnh phóng về phía họ. Nàng mở to mắt nhìn những mũi tên xé gió lao tới, suýt nữa nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng nơi này.
Không ngờ một bàn tay siết chặt eo nàng, ngoài tiếng gió và tiếng tên bay bên tai, còn có tiếng ngân vang của thương bạc. Tất cả những mũi tên lao tới trước mặt đều bị gạt bay.
Giọng nói trầm trầm của chàng truyền đến từ sau lưng: "Sợ thì nhắm mắt lại."
Nàng không nhắm mắt, ngồi trong lòng chàng nhỏ giọng nói: “Có chàng ở đây… thϊếp… không sợ…”
Chàng nói: “Tốt, vậy nhìn ta chặt đầu tướng giặc cho nàng xem.”
Ngựa ô đột ngột quay đầu lao thẳng tới, nàng không kịp nhìn rõ, thương bạc gạt tên bay rào rào, rung đến mức đầu nàng ong ong nhưng không mũi tên nào bắn trúng họ.
Sau đó là cảnh chàng cắm thương vào ngực tướng quân Triệu, không còn tướng lĩnh, quân Triệu còn lại đầu hàng hết.
Đầu thương bạc dính máu, chảy từ mũi xuống, nhuộm cả cờ đỏ.
Tuyết trắng mênh mông xung quanh bị nhuộm đỏ, trong tầm nhìn của nàng, máu và tuyết đan xen, mùi máu tanh lan tỏa.
Cảnh tượng như vậy khiến nàng rất sợ nhưng khi chàng hỏi, nàng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói không sợ.
Nàng biết chàng thích nghe câu trả lời thế nào, nàng sẽ trả lời như vậy. Nàng nghĩ nàng không thể để chàng chán ghét, không thể để chàng bỏ rơi, bây giờ nàng chỉ còn lại chàng.
Ngày hạ thành Triệu Khê, quân Triệu đột kích doanh trại vào ban đêm, đốt lửa. Giữa giấc ngủ đêm, nàng nghe thấy tiếng động, giật mình tỉnh dậy, bên ngoài trướng là tiếng người huyên náo, nàng vô thức chạy đến trướng trung quân tìm chàng.
Giữa cảnh hỗn loạn, lửa cháy ngút trời, đại doanh như một mớ bòng bong, nàng cẩn thận né tránh quân mã lao qua, chạy đến trướng trung quân nhưng chàng không ở đó.
Nàng không tìm được chàng, dựa lưng vào tường trướng, trong lúc bối rối, cuối cùng nghĩ rằng nếu chàng rút lui, tất nhiên sẽ cưỡi ngựa… Quả thật nàng thấy chàng đi cùng các tướng quân hộ vệ.
Họ chưa phát hiện ra nàng, xoay mình lên ngựa rồi giục chàng: “Điện hạ bị thương rồi, mau rút!”