"A Lăng, biết chưa?"
Mẹ dẫn nàng vào trong trướng trung quân.
Bọn họ nói gì đó, nàng cách rất xa, không nghe thấy, chỉ trông thấy thiếu niên ngồi quỳ trước bàn dài từ xa, lông mày như mực, mắt như sơn bỗng nhiên nhìn về phía nàng.
Bọn họ lui ra hết.
Nàng ngoan ngoãn tiến lên như mẹ nói.
Một ngọn đèn như hạt đậu, đêm đó gió tuyết đang gào thét, nàng cẩn thận quỳ xuống bên cạnh Tức Mặc Tầm. Trên người chàng có mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi, đó là mùi long tiên mà quý tộc vương cung thích.
Chàng nghiêng mắt nhìn nàng: "Nàng tên là Trĩ Lăng?
Cách rất gần, nàng nhìn thấy gương mặt Tức Mặc Tầm rõ ràng hơn nhiều so với lúc vội vàng nhìn thoáng qua ngày hôm đó. Mi mắt chàng như họa nhưng không có vẻ gì dịu dàng, màu đen trong đôi mắt dài không gợn sóng. Lúc nhìn nàng và nhìn người khác không có gì khác biệt.
Nàng thấy mình ở trong cặp mắt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, cắn môi, sắc mặt cũng không tính là tốt.
Nàng cho rằng mình đã cô gắng hết sức để bình tĩnh nhưng không ngờ rằng khi nhìn vào vẫn là vẻ run rẩy ấy.
Nàng gật đầu, lập tức đưa tay lên giống như mẹ dạy nàng, cởi y phục của chàng.
Thế nhưng lại bị chàng giơ tay ngăn lại.
"Trĩ Lăng." Lúc chàng gọi tên nàng, trong lòng nàng chưa thích ứng được. Trong quá khứ, chỉ có cha mẹ và anh trai mới có thể gọi nàng như vậy. Bây giờ lại có thêm một người, người này sắp trở thành phu quân của nàng, trở thành chỗ dựa tương lai của nàng từ miệng mẹ nàng. Nhưng nàng và chàng mới chỉ gặp nhau một ngày.
Nghĩ tới đây, nàng hơi giật mình, lên tiếng trả lời: "Điện hạ..."
"Ta nạp nàng làm thϊếp cũng không phải là chuyện gì to tát. Ta cũng biết dụng ý của phu nhân Bùi là gì. Nhưng nếu nàng theo ta thì phải tuân thủ quy củ của ta."
Nàng kinh ngạc nhìn chàng, mở to đôi mắt đen nhánh, ngoan ngoãn nói: "Xin Điện hạ nói."
"Thứ nhất, nàng là người phụ nữ đầu tiên của ta nhưng tương lai ta còn có thể cưới người khác. Tu thân tề gia mới có thể nói tới trị quốc bình thiên hạ. Thứ ta ghét nhất là tranh giành tình yêu trong hậu trạch, lục đυ.c với nhau. Nàng đã là người thứ nhất thì phải làm gương cho người đến sau. Nàng có thể làm được không?"
Nàng ngẩn ngơ, trong khoảnh khắc đó nàng đã hiểu được tình cảnh của mình. Người như Tức Mặc Tầm không thiếu phụ nữ, lại càng không thiếu phụ nữ tốt... Hôm nay chàng có nàng, ngày mai còn có người khác, cho nên lời nói ở phía trước, nhắc nhở nàng không được tranh giành tình cảm, khiến cho hậu viện lục đυ.c.
Cha nàng chỉ có một mình mẹ nàng, nàng chưa từng phải đối mặt với những chuyện này. Nhưng Tức Mặc Tầm đã nhắc tới, nàng không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải ngoan ngoãn đồng ý: "Thϊếp thân hiểu..."
Nàng không nhìn ra được xem Tức Mặc Tầm có hài lòng với câu trả lời của nàng hay không.
Chàng liếc qua nàng một cái, như có như không rồi tiếp tục nói: "Thứ hai, thánh nhân nói "Thiếu chi thời, huyết khí vị định, giới chi tại sắc*". Ta cũng luôn lấy đó làm gương. Nàng đi theo ta, có nửa đời người ta cũng chưa chắc sẽ thiên vị nàng. Nàng cũng đừng nịnh nọt lấy lòng, nên lấy "hiền" tự xét lại, nên đọc nhiều sách, tu đức hạnh của mình."
(*) Lúc còn nhỏ, khí huyết chưa định, cần phải giới sắc dục
Nàng còn ngây thơ, nghe xong lời của chàng cũng hiểu được ý của chàng. Nàng đồng ý: "Sau khi thϊếp theo điện hạ, chắc chắn sẽ lấy hiền tự xét lại, đọc sách nhiều hơn."
Tức Mặc Tầm khẽ gật đầu, sau đó mới nói: "Thứ ba, hiện giờ thế sự còn chưa thái bình, quốc khố trống rỗng, ta cũng hy vọng nàng có thể tiết kiệm, kiểm soát bản thân. Không thể rêu rao xa hoa lãng phí, không thể phô trương phung phí."
Nàng cũng đồng ý: "Thϊếp thân... hiểu rồi."
Cuối cùng chàng nói: "Còn một điều cuối cùng. Tuy rằng không quan trọng, nhưng ta lại để ý."
Nàng mở to hai mắt nhìn chàng, chờ câu cuối cùng, chỉ thấy chàng giơ tay lên, thay nàng vén một sợi tóc ra sau tai, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút so với trước đó: "Nếu trong lòng nàng thật sự yêu ta mà không phải hư tình giả ý. Sau khi nàng theo ta, ta không quan tâm trước đây nàng có ý trung nhân bên cạnh hay không, sau này chỉ có thể nghĩ đến ta. Biết chưa?"
Nàng sững sờ, điều này bỗng nhiên khiến một cái tên hiện ra trong đầu nàng.
Nhưng sau đó lại biến mất như cá lặn xuống biển.
Nàng rũ mắt, thấp giọng đáp: "Thϊếp thân biết."
Chàng nói từng quy củ thật rõ ràng, do nàng tự nguyện lựa chọn có nên tiếp tục hay không. Mặc dù nàng sợ nhưng nàng biết lúc này cũng không có lựa chọn nào khác.
Lúc này chàng mới buông tay nàng ra, thản nhiên nói: "Cởϊ áσ cho bổn vương đi."
Khi tay nàng đưa ra còn hơi phát run, quả thật nàng rất sợ chàng. Trên người chàng còn phảng phất mùi máu tanh, chàng bỗng nhiên hỏi lại: "Nàng biết không?
Giọng nàng khẽ run lên nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh nói: "Mẹ vừa mới dạy... Dạy thϊếp thân."
Chàng gật gật đầu, nàng vụng về cởi bỏ dây buộc trên thắt lưng chàng rồi cởi dây buộc huyền bào, treo xiêm y ở trên giá áo. Người thiếu niên khoẻ mạnh vai rộng eo săn trần trụi ở trước mắt, mặt nàng đỏ lên rồi lại bỗng dưng nhớ rằng sau này chàng chính là phu quân của nàng, người đàn ông của nàng.
Chàng dang tay ôm nàng vào l*иg ngực, gò má nàng vừa vặn dán vào ngực chàng, nhiệt độ nóng rực khiến gò má nàng nóng lên, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của chàng, vang lên thình thịch giống như một cây búa sắt gõ vào màng nhĩ của nàng qua l*иg ngực.
Ở trong lòng chàng, dường như gió lạnh tuyết lớn đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Trên ngón tay chàng như có hơi nóng, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay nàng. Chỉ một hành động nhỏ như vậy, dường như đã lưu lại sự nóng bỏng ở trên cổ tay nàng, lan tràn đi khắp người.
Bạch ngọc trâm bị chàng rút ra, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống.
Ánh đèn dầu như một hạt đậu.