Mảnh Đất Này Ta Đã Nhận Thầu

Chương 8: Vấn Đề

Cưỡi ngựa rời đi khi mặt trời mọc, trở về dưới ánh hoàng hôn.

Sau khi quay lại huyện nha, Triệu Kha Nhiên trao cho Vũ Cửu và Tôn Ứng hai giỏ đầy rau cải nước cùng với hai con gà rừng, trước sự kinh ngạc của họ.

"Hai con gà này phải nuôi, ta đã mất bao công sức mới bắt được ở núi Cảnh Dương. Tuyệt đối không được gϊếŧ, một con trống, một con mái, chẳng mấy chốc có thể ăn trứng gà rồi." Triệu Kha Nhiên nhìn hai con gà mà cậu vừa đưa ra với vẻ yêu thương. Hai con gà đã tỉnh nhưng không vùng vẫy, ngoan ngoãn để Vũ Cửu cầm, khiến anh ta kinh ngạc, chưa bao giờ thấy gà ngoan như vậy.

"Đại nhân, đây là rau gì?" Tôn Ứng chỉ vào hai giỏ rau cải nước, Triệu Kha Nhiên lúc này mới rời mắt khỏi hai con gà, cười tươi nói: "Đây là rau mọc ở bờ sông dài ở thôn Hà Đông. Hôm qua ngươi cũng đi với chúng ta, chẳng phải đã thấy rồi sao? Cả một vùng xanh mướt đấy."

"Rau này có ăn được không?" Tôn Ứng ngạc nhiên, vì theo lẽ thường, nếu rau này ăn được, chẳng lẽ hôm qua không có ai vặt hết cả vùng rau đó rồi? Dân chúng bình thường, nhà nông có gì ăn được thì không để sót. Rau dại mọc thành cả vùng như thế thì chỉ có những loại không ăn được, mới để yên mà lớn.

"Đúng vậy, có thể ăn được, ta biết loại rau này. Người thôn Hà Đông không biết ăn nên để nguyên đó." Triệu Kha Nhiên thản nhiên giải thích, rồi đảo mắt tìm kiếm, "Huyện thừa đâu rồi?"

Tôn Ứng vẫn còn kinh ngạc trước sự hiểu biết về thực vật của Triệu Kha Nhiên, chưa kịp đáp lại thì Vũ Cửu đã trả lời thay: "Lão huyện thừa biết ngài lại đi thôn Hà Đông, đoán ngài định can thiệp vào chuyện thôn Hà Đông, nên đã đến nhà họ Hứa để bàn chuyện cho dân trồng trọt."

Nghe vậy, Triệu Kha Nhiên mới nhớ ra, đất ở thôn Hà Đông thuộc quyền sở hữu của nhà họ Hứa.

Nếu muốn phát triển lâu dài, việc trồng trọt là bắt buộc. Dân thôn Hà Đông hiện tại còn sống chẳng được mấy hộ có đất, nên nếu muốn trồng trọt thì phải có sự đồng ý của nhà họ Hứa. Những gì trồng trên đất của họ cũng phải chia cho nhà họ một phần.

Dù Triệu Kha Nhiên không thích việc để các gia tộc lớn hưởng lợi, nhưng không còn cách nào khác. Đất đai tốt đều nằm trong tay những gia đình này, nếu muốn khai khẩn đất mới cũng cần thời gian và nhân lực.

Dùng đất sẵn có sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và giải quyết ngay vấn đề cấp bách.

Cậu không thể để dân thôn Hà Đông ăn rau dại suốt nửa năm được, chưa kể rau dại cũng không đủ ăn lâu như vậy.

Ngoài ra, vấn đề nhà ở cũng cần phải giải quyết. Không thể để mọi người tiếp tục sống trong hang núi mãi... Phải xây nhà thôi.

Nhà của dân thường trong thành Cảnh Dương, tốt nhất cũng chỉ là nhà gỗ, mái lợp bằng rơm rạ. Nhà của gia tộc lớn thì cầu kỳ hơn, dù cũng bằng gỗ nhưng được xây kín gió, vật liệu gỗ được chọn lựa cẩn thận, và mái nhà lợp ngói. Trời lạnh ở Cảnh Dương, củi đốt rất nhiều, mà ngói được nung bằng củi lại vô cùng đắt đỏ.

Dân làng ở quê thậm chí còn không có khả năng ở nhà gỗ, mà chỉ dùng vài cột gỗ và lợp mái nhà bằng rơm dày để dựng thành nhà tranh.

Triệu Kha Nhiên nghĩ ngợi, dùng tay xoa cằm, suy tư về cách xây nhà.

Dùng xi măng chắc chắn không khả thi, chưa kể cậu không biết công thức pha trộn xi măng, dù biết thì thời gian cũng không cho phép. Thời tiết vẫn còn lạnh, có thể sẽ có người chết vì rét.

Khi Triệu Kha Nhiên còn chưa nghĩ ra cách, Phương Trung Nguyên đã trở về.

Ông không nói lời nào mà kéo Triệu Kha Nhiên vào phòng làm việc, đóng cửa lại, rồi giơ hai ngón tay ra, hỏi: "Có hai tin, một tin tốt và một tin xấu. Đại nhân muốn nghe tin nào trước?"

Triệu Kha Nhiên im lặng, sao ở Đại Nguyên cũng có trò này chứ?

"Nghe tin tốt trước đi, để ta vui cái đã."

Phương Trung Nguyên gật đầu, nói: "Nhà họ Hứa đã đồng ý để dân thôn Hà Đông trồng trọt và chỉ thu một phần mười sản lượng."

Đúng là tin tốt.

"Vậy tin xấu là gì?"

"Tin xấu là họ không cung cấp giống lúa, huyện nha phải tự lo."

Đúng là tin xấu thật.

Thông thường, gia chủ sẽ cung cấp giống cho tá điền. Dù không phải là tá điền, nhưng các nông dân tự giữ giống lúa để trồng. Tuy nhiên, thôn Hà Đông đã bị phá hủy, chẳng còn giống lúa nào. Huyện nha chỉ lo thu thuế, không lo cung cấp giống lúa. Dù có 000, nhưng cửa hàng hệ thống chưa mở khóa, không chắc hoàn thành nhiệm vụ sẽ mở được giống cây lương thực, mà có mở cũng chưa chắc đó là lương thực chính.

Thật đau đầu!

"Nhà họ Hứa tính toán giỏi thật, không đắc tội ai cả." Triệu Kha Nhiên nhăn nhó, muốn giật tóc, "Một mặt họ cho chúng ta mượn đất để tạo ơn, một mặt họ lại không cho giống lúa, để các gia tộc khác thấy họ không đứng về phía chúng ta."

Phương Trung Nguyên thở dài, nhớ lại lúc ông đến nhà họ Hứa, bị người gác cổng từ chối cho vào. Nếu không phải nghĩ đến việc Triệu Kha Nhiên sáng sớm cưỡi ngựa đi thôn Hà Đông giữa trời lạnh, quyết tâm xử lý chuyện rắc rối này, thì ông cũng không cố gắng chờ đợi ngoài cửa nhà họ Hứa.

Nhà họ Hứa cũng không muốn đắc tội với Phương Trung Nguyên nên cuối cùng cũng mời ông vào.

Gia chủ nhà họ Hứa sau khi nghe chuyện thì than vãn về thiệt hại mà Trương Thế Hải gây ra cho đất đai của họ, rồi ám chỉ rằng Triệu Kha Nhiên chỉ là một cậu bé nhà quyền thế, đến đây chỉ để lấy danh, rồi sẽ rời đi giống như Trương Thế Hải.

Nhưng Phương Trung Nguyên không nghe theo. Dù huyện nha hiện tại không có người, nhưng huyện nha vẫn là công quyền. Dân chúng trong thành Cảnh Dương dù lớn nhỏ đều phải qua nha môn ký giấy đóng dấu khi ra vào thành.

Nhà họ Hứa có ác cảm với huyện nha, Phương Trung Nguyên biết và có thể thông cảm. Nhưng ông cũng biết rõ, ai mới là người nhà họ Hứa nên trách.

Nếu nhà họ Hứa cứ bám chặt không nhượng bộ, thì ông sẽ phải giở thủ đoạn quan quyền, cấm không cho người nhà họ Hứa ra khỏi thành.

Hy vọng vị huyện lệnh trẻ này không phải chỉ là hứng thú nhất thời, vì ông đã quá già để chịu đựng thêm thất vọng rồi.

Cuối cùng, gia chủ nhà họ Hứa cũng đồng ý, vì nói gì đi nữa, việc trồng trọt này không khiến họ bị thiệt. Chỉ là tình thế hiện tại khá nhạy cảm, vì họ đã bị hãm hại một lần vì không theo kịp các gia tộc khác. Bây giờ họ nhận được thông tin rằng không nên hợp tác quá mức với vị huyện lệnh mới.

Không muốn đắc tội với cả hai bên, họ đẩy mọi vấn đề về phía vị huyện lệnh trẻ. Cho đất mà không cho giống lúa, trồng gì thì tùy cậu tự lo.

"Phủ Cảnh An có chức Tư Nông, hay ta viết một công văn, xin Tư Nông của phủ cấp giống lúa?" Phương Trung Nguyên đề nghị, nhưng rồi lại cau mày, "Chỉ là hiện tại người quản lý dịch trạm là tướng quân Quách, gửi công văn e rằng cũng mất nhiều thời gian."

"Tướng quân Quách?" Triệu Kha Nhiên bối rối, ai vậy?

"Tường chắn ở trước huyện nha thực ra không hỏng nhiều như vậy, có hơn nửa là do tướng quân Quách cho người đập phá." Phương Trung Nguyên nhớ lại mà rùng mình.

Triệu Kha Nhiên nghĩ đến bức tường đổ nát trước huyện nha, cũng cảm thấy sợ hãi, "Tướng quân Quách dữ dằn thế sao?"

"Không thể trách ông ta hoàn toàn, do trước khi đi, Trương huyện lệnh đã cướp lương thực cung cấp cho quân đội. Tướng quân Quách là người nóng tính, liền dẫn người đến đập phá huyện nha, không thấy Trương huyện lệnh ở đó thì đến tận nhà đánh ông ta một trận…"

Nghĩ đến tướng quân Quách với thân hình cao to và cặp mắt hung dữ, Phương Trung Nguyên vẫn thấy run. Người này quá nguy hiểm, tốt nhất là không nên tiếp xúc.

Lại là Trương Thế Hải. Triệu Kha Nhiên thật muốn gặp thử vị Trương đại nhân này xem sao, xem hắn có ba đầu sáu tay không mà gây ra lắm chuyện cho cậu thế!

"Viết vẫn phải viết, viết xong để ta tự đi đưa. Ta với tướng quân Quách không thù không oán, nếu ông ta cố tình gây khó dễ, ta có thể dùng thân phận đè ông ta." Triệu Kha Nhiên ngồi bóp vạt áo, hiếm khi trong lòng thầm cảm ơn 000 đã để cậu xuyên vào người có gia thế.

Giờ trong huyện nha toàn người già yếu, bệnh tật, Triệu Kha Nhiên đích thực là người thích hợp nhất để đi.

"Mùi gì vậy? Sao thơm quá thế?" Phương Trung Nguyên tuy đã lớn tuổi nhưng mũi vẫn rất thính.

Thư Mặc vừa bưng hai bát cháo rau cải lên định gõ cửa thì cửa đã mở ra từ bên trong.

Phương Trung Nguyên không chớp mắt nhìn chằm chằm hai bát cháo, mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, ông nghiêng người để Thư Mặc bước vào.

"Thiếu gia, huyện thừa đại nhân, ăn tối rồi." Thư Mặc bày bát đũa ra, cười không ngớt, trong giọng nói tràn đầy niềm vui, "Thiếu gia, rau cải mà ngài tìm được đúng là thơm thật. Vũ ca băm nhỏ nấu cháo, vừa cho vào nồi là cả phòng bếp ngập tràn hương thơm."

Nghĩ đến mùi gạo và rau quyện vào nhau, Thư Mặc không thể không nuốt nước bọt.

"Rau này là do huyện lệnh đại nhân tìm? Ăn được thật sao?"

Phương Trung Nguyên vốn định hỏi Triệu Kha Nhiên tình hình hôm nay ở thôn Hà Đông thế nào, không ngờ cậu còn tìm được cả một loại rau ăn được?

Triệu Kha Nhiên không muốn giải thích nữa, nhưng đang đói bụng nên đành lặp lại những gì đã nói với người dân thôn Hà Đông cho Phương Trung Nguyên nghe. Ông nghe mà kinh ngạc, đúng là người từ Phượng Dương đến khác hẳn, cái gì cũng biết, ngay cả rau cũng nhận ra được.

Sau khi được Triệu Kha Nhiên bảo xuống ăn cơm, Thư Mặc rời đi. Trong phòng, một già một trẻ thưởng thức cháo rau cải một cách ngon lành. Sau khi ăn xong, Phương Trung Nguyên lại kéo Triệu Kha Nhiên hỏi thêm về chi tiết ở thôn Hà Đông. Khi biết cậu còn bắt được hai con gà, ông già phấn khích đến mức suýt nhảy lên.

Khi Triệu Kha Nhiên quay về phòng thì Triệu Tiểu Ngư đã ngủ, còn ngậm miệng, như đang mơ về hương vị thơm ngon của cháo rau cải.

Thư Mặc ngồi canh trong phòng, chờ Triệu Kha Nhiên về để chuẩn bị nước nóng cho cậu tắm rửa.

Ngâm chân trong nước nóng, toàn thân cảm thấy ấm áp, Triệu Kha Nhiên nhìn Thư Mặc đứng bên cạnh, liền nói: "Sau này không cần phải đợi ta khuya như vậy. Trời lạnh, ngươi cứ ngủ sớm, ta tự mình rửa được."

Thư Mặc chỉ cúi đầu, không đồng ý cũng không từ chối. Cậu hiểu ý tốt của thiếu gia, nhưng cũng biết rõ thân phận của mình. Đây là việc cậu nên làm.

Triệu Kha Nhiên thấy không nói được thì cũng không ép nữa.

Người ta thường nói, nhập gia tùy tục. Cậu cũng không muốn quá khác biệt.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Kha Nhiên bị Vũ Cửu hoảng hốt đánh thức.

"Không hay rồi, huyện lệnh đại nhân! Hai con gà đó thành tinh rồi!"

Triệu Kha Nhiên vẫn cuộn trong chăn, mặt đầy vẻ khó hiểu, cái gì thành tinh cơ?