“Cậu yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho anh Tiểu Chu.” Cố Sơ chớp chớp mắt.
Con đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để anh ấy gặp chuyện gì.
Lâm Tiểu Chu suýt chút nữa thì bật cười: “Cố Sơ đừng nói bừa, rõ ràng là anh chăm sóc em mới đúng. Em mới bao lớn chứ.”
Cố Sơ bĩu môi: “Em mỗi ngày dậy từ 7 giờ sáng, còn anh Tiểu Chu thì toàn ngủ đến khi nắng chiếu vào mông vẫn chưa chịu dậy. Em giỏi hơn anh nhiều!”
Lâm Tiểu Chu: … Cái này… anh không biết nói sao nữa.
Là vì anh thức khuya thôi! Làm nghề streamer cực lắm đấy!
Triệu Diễn khẽ mỉm cười, dặn dò thêm một hồi lâu, mãi đến khi chuyến bay sắp đến giờ khởi hành mới đi vào cổng soát vé.
Cố Sơ kiễng chân vẫy tay: “Mẹ, cậu trở về sớm nhé~”
Đến khi bóng dáng hai người khuất dần, Cố Sơ mới hạ tay xuống. Vừa định quay sang gọi Lâm Tiểu Chu thì phát hiện cậu thiếu niên đang đứng ngẩn người, ánh mắt mất hồn.
“Anh Tiểu Chu?” Cố Sơ khẽ kéo nhẹ vạt áo của Lâm Tiểu Chu, không còn cách nào khác, cô bé năm tuổi như cô quá lùn, mỗi lần muốn nói chuyện đều phải cố hết sức ngửa cổ lên và kéo áo người ta.
Lâm Tiểu Chu giật mình bừng tỉnh, vội vàng nắm lấy tay Cố Sơ, tự lẩm bẩm: “Lạ thật… Vừa rồi sao tự dưng có cảm giác như là sinh ly tử biệt ấy nhỉ… Chắc chắn là tối qua thức khuya quá rồi.”
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bỗng có một cảm giác buồn thương mãnh liệt trào lên, tựa như vận mệnh đã được định sẵn, vô lực không cách nào thay đổi.
Lâm Tiểu Chu gãi đầu, đổ hết lỗi cho việc tối qua ngủ không đủ giấc.
“Chắc chắn là do anh chưa ngủ đủ thôi.” Cố Sơ mỉm cười.
Nếu người bên cạnh mình vốn đã là bi kịch, vậy thì sự tồn tại của cô, một người đến từ thế giới khác, có lẽ nhiệm vụ của cô chính là thay đổi số phận của những con người tốt bụng này.
Dù rằng, bản thân cô không phải là một người quá lương thiện.
“Đi thôi, về nhà ăn cơm nào.” Lâm Tiểu Chu cố đè nén cảm giác kỳ lạ, khôi phục lại vẻ hoạt bát vốn có của một cậu thiếu niên: “Mai anh sẽ tham gia buổi gặp mặt của các streamer, có muốn đi cùng không? Để em một mình ở nhà thì anh không yên tâm chút nào.”
Cố Sơ nở nụ cười: “Đương nhiên là em muốn đi rồi.”
Không chỉ muốn đi, mà còn muốn dạy cho một số người bài học nhớ đời.
Buổi gặp mặt của các streamer lần này do nhà họ Trình ở kinh đô tổ chức, mời đến gần cả trăm streamer lớn nhỏ trong ngành, ngoài ra còn có không ít người nổi tiếng trong giới giải trí.
Có thể nói đây là một sự kiện hoành tráng.
Chiều thứ Bảy, Lâm Tiểu Chu nhẹ nhàng kéo Cố Sơ đang cuộn tròn trong chăn ngủ trưa ra ngoài, miệng không ngừng than phiền: “Con mèo lười nhỏ, mau dậy nào. Xe sẽ đến đón chúng ta trong nửa tiếng nữa, nhanh nhanh nhanh, anh đã chọn cho em một bộ lễ phục, tối nay chúng ta sẽ nổi bật khắp sảnh đường. Vì để chọn lễ phục cho em, anh còn chưa kịp ăn trưa đấy!”
Cố Sơ đôi mắt ngái ngủ mơ màng mở ra, trong tầm nhìn hiện lên một thiếu niên rạng rỡ.
Lâm Tiểu Chu mặc một bộ vest xám nhạt, mái tóc xoăn đã được chăm chút kỹ lưỡng, môi hồng răng trắng, nụ cười rạng ngời, nhìn y hệt một hoàng tử nhỏ bước ra từ câu chuyện cổ tích— chỉ có điều, giá mà cậu ấy nói ít đi một chút thì sẽ càng hoàn hảo hơn…
Cố Sơ vươn vai một cách lười biếng, sau khi trở thành một cô nhóc, cô càng lúc càng thích ngủ nướng.
“Nào, mặc bộ váy hồng này vào nhé.” Lâm Tiểu Chu mang đến một bộ váy nhỏ màu hồng nhạt, hết sức mong đợi: “Đây là bộ mà anh tỉ mỉ chọn cho em đấy, là mẫu váy công chúa phiên bản giới hạn của Disney, có đẹp không?”
Cố Sơ liếc nhìn chiếc váy hồng nhạt đó.
Bên trên còn đính kèm một chiếc nơ viền ren trắng to đùng, trông chẳng khác gì mấy cái váy của tiểu thư đỏng đảnh trong phim cũ, thêm vào đó là một chiếc vương miện lấp lánh với cây đũa thần kim cương lấp lánh…
Gu thẩm mỹ của trai thẳng đây mà.
Tại sao đàn ông cứ nghĩ rằng con gái thì chắc chắn sẽ thích màu hồng cơ chứ?
Thế mà Lâm Tiểu Chu lại cực kỳ hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, ánh mắt mong đợi nhìn cô chớp chớp: “Nào, mặc vào đi, Cố Sơ chắc chắn sẽ là tiểu tiên nữ đáng yêu nhất buổi tối hôm nay.”
Cố Sơ bĩu môi: “Em không mặc đâu.”
---