Cố Sơ bị Lâm Tiểu Chu gõ nhẹ vào trán, Lâm Tiểu Chu nhún vai, bắt đầu giảng giải bằng giọng điệu của người lớn dạy dỗ trẻ con, lải nhải không ngừng:
“Em mới có năm tuổi, quan trọng là phải lo học hành. Làm sao có thể chỉ nghĩ đến chơi game chứ? Nếu để cậu biết được, cậu nhất định sẽ tức giận, không làm tôm càng xào cay cho anh ăn nữa đâu. Nói nhỏ em nghe này, cậu của em nấu ăn ngon cực kỳ, món cá sốt cay, tôm càng xào cay và sườn xào chua ngọt của cậu ngon hơn cả đầu bếp hạng nhất nữa đó.”
Cố Sơ mặt mũi bí xị, trừng mắt tức giận nhìn Lâm Tiểu Chu.
Cô hoàn toàn không biết, dáng vẻ khi cô tức giận lại đáng yêu đến vậy.
Lâm Tiểu Chu cười hì hì, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, hạ giọng thì thầm:
“Nói đùa thôi, nào, anh dạy em chơi game.”
Cố Sơ đặt hai tay lên bàn phím, như một chú mèo nhỏ tò mò, chăm chú theo dõi Lâm Tiểu Chu thao tác.
“Nút này là nút tấn công, đây là nút né tránh, đây là nút quay lại, còn đây là trang bị...” Lâm Tiểu Chu kiên nhẫn giải thích: “Liên minh Vinh Quang là một trò chơi tích hợp giữa game trên điện thoại và PC, có thể chơi trên cả máy tính lẫn di động. Đây là sản phẩm do tập đoàn Trình thị phát triển, cực kỳ nổi tiếng trên toàn thế giới, lượng người chơi cực kỳ đông đảo.”
Cố Sơ dựng thẳng tai lắng nghe, mở to mắt quan sát, rất nhanh đã làm quen với các thao tác của trò chơi.
Lâm Tiểu Chu giảng giải xong, hỏi:
“Nghe hiểu không?”
Cố Sơ gật đầu:
“Hiểu rồi, em muốn chơi một ván.”
Lâm Tiểu Chu nào tin cô nhóc năm tuổi này hiểu hết được, dù vậy vẫn cười tủm tỉm nói:
“Được, nhưng việc này tuyệt đối không được để cậu của em biết đâu nhé. Đầu tiên, anh sẽ mở một ván đấu với máy, chơi từ mức độ dễ nhất trước.”
Một lớn một nhỏ cùng tụm lại trước máy tính, tiếng bàn phím gõ lách cách liên tục vang lên.
“Nhóc con này chơi cũng khá đó chứ. Nào nào, có cái rương kìa, mở ra đi!”
“Anh Tiểu Chu, mau qua đây! Bọn họ định bao vây em!”
“Đến liền, tiểu gia đây xách đao tám mươi mét chém qua đây, haha!”
“Đi đi đi, cùng nhau đánh cho bọn chúng bẹp dí luôn!”
Hai người chơi đến quên cả thời gian, mặt trời từ phía đông đã leo lêи đỉиɦ đầu, cửa phòng khẽ phát ra tiếng kẽo kẹt...
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Hai người đang làm gì vậy?”
Lâm Tiểu Chu: !!!
Cố Sơ: !!!
Lâm Tiểu Chu vội tắt máy tính, hai người đồng loạt quay đầu, cùng lắc đầu:
“Không làm gì cả!”
Triệu Diễn nhướng mày, đầu tiên nhìn Lâm Tiểu Chu đang cười ngây ngô, sau đó ánh mắt dừng lại trên hộp mì gói ăn dở trên bàn (khẽ cau mày), cuối cùng dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn dễ thương của Cố Sơ.
Cố Sơ biết cậu không thích cô chơi game trên máy tính, lập tức nhảy xuống đất, ngẩng đầu kéo áo Triệu Diễn, nở nụ cười dễ thương nhất có thể:
“Con đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”
Triệu Diễn nói:
“Hai người đang chơi game—”
“Ê ê ê, Lão Triệu, trưa nay ăn gì đây?” Lâm Tiểu Chu nhanh chóng chạy qua, ôm bụng phàn nàn: “Vừa về từ cuộc họp các streamer, đồ ăn bên đó dở kinh khủng. Hôm nay đi ngang qua nhà anh, chỉ muốn nếm lại món tôm càng xào anh nấu thôi.”
Trong lòng Cố Sơ nghĩ: Chuyển chủ đề ngớ ngẩn như thế này, cậu chắc chắn sẽ không tin đâu.
Ai ngờ Triệu Diễn quay lưng bước xuống lầu.
“Chờ nửa tiếng đi.”
Lâm Tiểu Chu bám tay vào khung cửa:
“Cảm ơn nhiều nhé, anh Diễn .” Nói xong còn nháy mắt khoe khoang với Cố Sơ: [Anh đây giỏi chưa?]
Cố Sơ trố mắt ngạc nhiên.
Bữa trưa hôm nay là do Triệu Diễn đích thân xuống bếp nấu. Từ lúc Cố Sơ dọn vào đây, đây là lần đầu tiên cậu nấu ăn.
Trên bàn bày biện đủ món: tôm càng xào cay, sườn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, đậu hũ Ma Bà và canh trứng rong biển.