Trình Kỳ ánh mắt càng thêm lạnh lùng, cậu ta cúi xuống kiểm tra khắp người Cố Mạn Tích một lượt. Cũng may cậu đến kịp, Cố Mạn Tích chỉ bị mất áo khoác ngoài, những chuyện tồi tệ hơn vẫn chưa xảy ra.
Trình Kỳ nhẹ nhàng đặt Cố Mạn Tích trở lại giường, kéo chăn đắp kín người cô.
Rồi quay đầu lại, tặng cho Lý Tổng một cú đá mạnh như trời giáng.
Giọng nói Trình Kỳ trầm xuống: “Ông đáng chết.”
Lý Tổng gào lên một tiếng thảm thiết, chỉ cảm thấy xương chân kêu lên một tiếng “rắc”, đau đớn đến mức mồ hôi túa ra, đầu óc mơ màng vì rượu cũng tỉnh táo hơn được chút ít. Lý Tổng ngẩng đầu, cố nhìn xem ai đánh mình, vừa thấy rõ mặt Trình Kỳ, gã liền nghẹn lại, câu chửi thề đang trực chờ tuôn ra cũng nuốt vào. Đây là thiếu gia nhà họ Trình, gã hiện tại không dám chọc vào. Đôi mắt đảo quanh vài vòng, gã đành nuốt nước bọt chịu nhục, biện minh: “Thiếu gia Trình, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ——”
“Mẹ ơi, cuối cùng con cũng tìm được mẹ rồi, hu hu.” Cố Sơ khập khiễng chạy vào, vừa thấy Cố Mạn Tích vẫn còn quần áo chỉnh tề trên giường, lại thấy Lý Tổng lăn lóc trên mặt đất, Cố Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chưa xảy ra chuyện gì.
Cô bé dang hai cánh tay nhỏ xíu ra, giọng tủi thân nức nở: “Mẹ ơi, Sơ Sơ đói quá.”
Giọng nói non nớt ngọt lịm như mật ong, giống như ánh nắng ấm áp len lỏi vào thế giới đen tối của Cố Mạn Tích, khiến bóng tối nhanh chóng bị xua tan.
Con gái, chính là niềm hy vọng duy nhất của cô.
Cố Mạn Tích vội lau nước mắt, bước xuống giường ôm lấy Cố Sơ, giọng nghẹn ngào: “Sơ Sơ ngoan, đợi một lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi ăn nhé.”
“Mẹ sao lại khóc thế?” Cố Sơ ngơ ngác hỏi, rồi giơ bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình, vụng về lau nước mắt cho mẹ, “Mẹ có phải cũng đói rồi không? Đợi lát nữa con sẽ để mẹ ăn bánh sữa của con, mẹ đừng khóc nữa nhé.”
Trái tim nhỏ bé của Cố Sơ siết lại, cô cảm thấy xót xa cho Cố Mạn Tích.
Kiếp trước, Cố Sơ là một cô nhi, không cha không mẹ. Đến khi cô xuyên không, trở thành một đứa trẻ nhỏ xíu trong thế giới này, cô từng vô cùng bài xích, thậm chí muốn bỏ trốn. Cố Mạn Tích hiền lành, ngây thơ, là kiểu nhân vật nữ chính hay bị ngược trong các tiểu thuyết, bị hành hạ đến mức rất thê thảm, nhưng lại là một người mẹ vô cùng tuyệt vời.
Dần dần, Cố Sơ đã xem Cố Mạn Tích như mẹ ruột của mình.
Lý Tổng đang nằm trên sàn trợn trừng mắt, không thể tin nổi: “Cô có con rồi sao?”
Đường Xuân Tú đã nói với gã thế nào nhỉ? Rằng con gái lớn của bà ta sống trong sạch như một tờ giấy trắng, từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, chưa hề vướng bụi trần!
Lý Tổng cảm thấy mình bị lừa gạt.
Cố Mạn Tích ôm chặt Cố Sơ, không thèm quan tâm đến Lý Tổng. Cô xoay người, nhẹ giọng cảm ơn Trình Kỳ: “Cảm ơn cậu, sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp cậu.”
Trình Kỳ nhướng mày, cảm thấy giọng điệu này hơi lạ. Cậu ta nhìn Cố Mạn Tích từ trên xuống dưới, thử dò hỏi: “Chị không nhớ tôi sao ——”
Lời chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, theo sau đó là tiếng Đường Xuân Tú pha lẫn tức giận: “Tiểu Diễn, mẹ đã nói rồi, là Cố Mạn Tích tham tiền, tự mình quyến rũ Lý Tổng! Con bé là loại người từ nơi thôn quê nghèo hèn đến đây, thấy người có tiền liền muốn trèo cao, mẹ có cản cũng cản không nổi!”
Triệu Diễn đáp lại: “Mẹ, mau đưa con đến chỗ Mạn Tích.”
“Con đúng là cứng đầu! Con và Mạn Thi là anh em mười tám năm, tình cảm còn không bằng với Cố Mạn Tích sao?” Đường Xuân Tú gằn giọng đầy bất mãn.
Triệu Diễn lòng như lửa đốt. Khách sạn Đế Quốc nổi tiếng vì độ xa hoa, khách tới đây đều là giới thượng lưu quyền quý, vì thế khách sạn có chế độ bảo mật rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không dễ dàng tiết lộ thông tin của khách.
Cho dù là Triệu Diễn, một người đã có chút danh tiếng và quyền lực ở kinh đô, cũng không thể ép hỏi được số phòng của Cố Mạn Tích từ miệng quản lý tiền sảnh.
Cũng may, Triệu Diễn vô tình gặp được Đường Xuân Tú.
Bà ta dẫn theo cả một đám thân thích đến đây, danh nghĩa thì nói là muốn đưa thân nhân đến gặp đứa con gái lớn mới đoàn tụ, thực chất là muốn dàn cảnh, bắt quả tang Cố Mạn Tích và Lý Tổng trong tình trạng “thân mật” để bêu xấu và gán ghép quan hệ giữa hai người.
---