Người đàn ông có ngũ quan sắc nét, từng đường nét trên gương mặt đều tinh tế như tác phẩm nghệ thuật của nhà điêu khắc bậc thầy. Cả thân hình cao lớn như tượng tạc cùng khí chất lạnh lùng của một tổng tài bẩm sinh khiến ai nhìn cũng phải kinh sợ. Bộ vest cao cấp đặt may riêng từ Ý càng tôn lên thân hình cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp và gương mặt hoàn mỹ không tì vết.
Đó chính là Tống Thâm, vị tổng tài khét tiếng của đất Kinh Đô, người nắm trong tay một nửa nguồn lực của giới giải trí. Tống Thâm đang trao đổi với trợ lý thì nghe thấy tiếng gọi. Anh hơi ngẩng đầu.
Anh có quen Triệu Mạn Thi, đã từng gặp cô ta trong một bữa tiệc.
Nhìn thấy gương mặt có phần giống người đó đến bảy tám phần, Tống Thâm dừng bước, khẽ gật đầu với cô ta.
Triệu Mạn Thi phấn khích đến run người: “Tống Thâm nhớ mình! Anh ấy còn đáp lại mình nữa kìa!” Phải biết rằng, vô số nữ minh tinh, danh viện giàu có muốn chen chân lại gần Tống Thâm đều bị anh thẳng thừng từ chối, đến cả một cái liếc mắt cũng không có.
Vậy mà hôm nay, Tống Thâm lại dừng lại nhìn mình!
Rõ ràng là anh ấy có cảm tình với mình!
Hai má Triệu Mạn Thi ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu. Hôm nay cô ta mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, tóc dài búi gọn, đôi giày cao gót thanh mảnh tôn lên từng bước đi yểu điệu, khiến mọi người đi ngang đều không thể rời mắt.
Cô ta biết mình xinh đẹp. Cố gắng tỏ ra rụt rè và yếu đuối, cố ý xây dựng hình ảnh một cô gái vừa xinh đẹp vừa thiện lương: “Cháu gái tôi nhập viện, tôi thương con bé lắm nên đến đây thăm nó. Tống tổng đến bệnh viện làm gì thế? Ngài bị bệnh sao?”
Tống Thâm lạnh nhạt đáp: “Thăm bạn.”
Ánh mắt anh lướt nhẹ qua khuôn mặt Triệu Mạn Thi, rồi rất nhanh lại rời đi.
Chỉ có bảy tám phần tương tự, chung quy vẫn không phải cô ấy.
Tống Thâm không dừng lại lâu, xoay người cùng trợ lý rời đi. Triệu Mạn Thi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, cô ta mới lưu luyến rời khỏi.
Một người như Tống Thâm, ngày ngày bận rộn không ngơi tay, hôm nay đích thân đến bệnh viện, chủ yếu là để thăm một người bạn đặc biệt.
Phòng bệnh VIP, căn phòng sạch sẽ tinh tươm, ánh nắng chiều rọi qua khung cửa sổ, một cụm cỏ hổ vĩ xanh mướt đâm chồi tươi mới. Trên giường bệnh, một cô gái trẻ với khuôn mặt nhợt nhạt đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù bệnh tật hằn rõ trên gương mặt, nhưng vẫn không thể che lấp vẻ đẹp dịu dàng của cô ta.
“Anh Thâm, anh đến rồi.” Nghe tiếng cửa mở, cô gái lập tức nở nụ cười.
Tống Thâm bước vào, ngồi xuống bên giường bệnh: “Nghe bác sĩ nói hôm nay bệnh của em lại tái phát.”
Trình Khinh Vân khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo sự bất lực: “Bệnh tim bẩm sinh, không thể chữa khỏi. Lâu lâu lại tái phát, đau riết rồi cũng thành quen.”
Tống Thâm lạnh lùng nói: “Lúc trước em không nên về nước, điều kiện y tế ở nước ngoài tốt hơn, thích hợp để dưỡng bệnh hơn.”
“Nhưng… em nhớ anh, em không muốn xa anh.” Trình Khinh Vân cầm lấy ly nước, hơi nước trắng xóa phủ lên mặt ly, cô ta nhìn chăm chú vào gương mặt của Tống Thâm, “Anh Thâm, anh từng nói là thích em mà. Tại sao… vẫn không quên được người phụ nữ đó?”
Bị khơi gợi chuyện không muốn nhắc đến, Tống Thâm đứng dậy, lãnh đạm nói: “Em đã không sao rồi, vậy anh đi trước.”
Nói rồi, anh xoay người bỏ đi, không hề ngoảnh lại.
Trình Khinh Vân cầm ly nước trong tay, các đốt ngón tay run rẩy. Cô ta đang cực kỳ không cam lòng.
Trước kia mỗi lần cô ta phát bệnh, anh sẽ bất kể ngày đêm chạy đến chăm sóc; bây giờ cô ta phát bệnh, anh lại chẳng ở được quá một phút đã bỏ đi!
Rõ ràng mình mới là thanh mai trúc mã của anh, mình mới là người yêu anh nhất!
Vậy mà anh lại bao nuôi một nữ minh tinh chốn showbiz! Khi mình nghĩ cách đuổi cô ta đi, anh vẫn còn nhớ mãi không quên!
Trình Khinh Vân không cam tâm! Cô ta nghiến chặt răng, đôi mắt lóe lên đầy vẻ căm hận. Cô ta thích Tống Thâm, nhưng càng muốn có được quyền lực và địa vị của anh hơn. Chỉ khi nào cô ta và Tống Thâm thành hôn, cô ta mới có thể ngẩng cao đầu mà tranh giành tài sản trong nhà họ Trình.
---