Xuyên Thành Con Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 13: Tôi chính là diễn viên (2)

Cố Mạn Tích không lên tiếng, tối qua cô đã tìm hiểu về Trường mẫu giáo Hoàng Gia. Khi kết hợp tất cả các manh mối, cô dần nhận ra đây có lẽ là một cái bẫy.

Cô lương thiện, nhưng không hề ngốc.

“Mẹ à, hôm nay con rảnh, con có thể đưa Sơ Sơ đi.”

Cửa vừa đẩy ra, Triệu Diễn trong bộ trang phục giản dị, phong cách thoải mái bước vào. Dáng người cao lớn, đôi chân dài cùng gương mặt lạnh lùng khiến anh toát lên vẻ uy nghiêm không dễ tiếp cận.

Đường Xuân Tú ngẩn ra một chút, vội đứng dậy: “Con trai, sao tự nhiên lại về nhà thế này! Trước đây mẹ có nài nỉ thế nào, con cũng không chịu ở lại nhà—được rồi, mau ngồi xuống ăn sáng đi.”

Triệu Diễn từ lâu đã không ở nhà, anh thuê một căn hộ gần công ty để tiện cho công việc và cũng để thuận lợi gặp được người nào đó.

Cả năm, hiếm khi Triệu Diễn quay về nhà vài lần. Lần này trở về, chủ yếu là muốn nhìn thấy cô em gái đã thất lạc 18 năm.

Đối với Cố Mạn Tích, trong lòng Triệu Diễn vẫn còn chút tình cảm anh em. Anh vẫn nhớ rõ, hồi nhỏ cô nhóc hay lon ton chạy theo anh gọi “Anh ơi” không ngừng nghỉ. Hôm qua, khi nhìn thấy Sơ Sơ, cô nhóc năm tuổi ấy ngây thơ đáng yêu, khiến anh không khỏi động lòng.

“Mẹ, Sơ Sơ còn chưa dậy sao?” Triệu Diễn ngồi xuống bên bàn ăn.

Hôm nay anh quay về nhà họ Triệu là vì muốn cùng mọi người đi thăm trường mẫu giáo kia. Triệu Diễn trong lòng có chút bất an, cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Đường Xuân Tú liếc nhìn anh, trong lòng bà không hề muốn để Triệu Diễn đi cùng, vì thế bà liền nói:

“Sơ Sơ còn đang trên lầu, để mẹ gọi Mạn Thi lên đánh thức con bé—”

Lời còn chưa dứt, thì từ trên lầu đột nhiên vang lên tiếng rầm lớn.

Ngay sau đó, là tiếng khóc thất thanh của Cố Sơ—

“Oa oa oa oa—”

Sắc mặt của Cố Mạn Tích thay đổi ngay lập tức, hai chân không kìm được mà vội chạy lên lầu: “Sơ Sơ!”

Ánh mắt Triệu Diễn cũng trầm xuống, nhìn lướt qua mẹ mình, rồi xoay người đi theo Mạn Tích.

Bên trong căn phòng công chúa toàn sắc hồng phấn, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn vương vãi khắp sàn, không khí nồng nặc mùi máu tươi. Cô bé Cố Sơ tội nghiệp ngã sõng soài trên mặt đất, cái chân nhỏ nhắn trắng nõn nay đã rỉ máu từng giọt đỏ tươi, khiến cô bé luống cuống bật khóc nức nở.

Bên cạnh Sơ Sơ, Triệu Mạn Thi đứng đó với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Mạn Tích vừa nhìn thấy cảnh này, suýt nữa thì ngất xỉu, trái tim như thắt lại, bất chấp sàn đầy mảnh vỡ, cô vội vàng chạy đến bế Sơ Sơ lên: “Sơ Sơ đừng sợ, mẹ sẽ đưa con đi khám bác sĩ.”

Sơ Sơ vừa khóc vừa ôm chặt cổ mẹ: “Hu hu hu...”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ở đây!” Triệu Diễn theo sau lên lầu, nhìn thấy vết máu trên sàn nhà, ánh mắt anh lạnh lẽo như băng, quay sang chất vấn Triệu Mạn Thi.

Triệu Mạn Thi cũng đầy ấm ức, cô chỉ giả bộ tử tế vào đánh thức Cố Sơ thôi. Ai ngờ con bé này lại lười nhác không chịu dậy, cứ đòi ôm rồi mới chịu ngồi dậy.

Không còn cách nào, Triệu Mạn Thi đành cố nén sự khó chịu và chán ghét, giả vờ làm một người dì tốt bụng, cúi người ôm Cố Sơ dậy.

Nhưng vừa ôm lên, cánh tay của cô đột nhiên bị nhói đau kỳ lạ, cô bất giác buông tay ra. Thế là cái bình hoa cạnh giường rơi xuống, còn Cố Sơ thì cũng ngã từ trên giường xuống.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Triệu Mạn Thi còn chưa kịp phản ứng thì con nhóc kia đã bắt đầu khóc toáng lên.

“Em… em cũng không biết nữa.” Đối mặt với sự tra hỏi của anh trai, Triệu Mạn Thi sợ bị hiểu lầm, cuống quýt giải thích: “Anh ơi… cái bình hoa tự nhiên rơi xuống.”

Triệu Diễn mặt lạnh như băng, còn cô nhóc trong lòng mẹ, vừa nức nở vừa nói ngắt quãng: “Cậu… cậu ơi, không phải lỗi của dì đâu, là do con không cẩn thận.”

“Có lẽ chỉ là tai nạn thôi.” Triệu Mạn Thi cúi thấp đầu, mắt hơi đỏ lên, bộ dạng trông vô cùng áy náy, dịu dàng nói lời xin lỗi: “Cũng do em không chú ý, không trông chừng con bé cẩn thận.”

---